Chương 1389

“Diệp Lăng Thiên, tôi không biết vừa rồi cậu dùng thủ đoạn gì nhưng cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đối phó với tôi rồi!”

“Cùng là sai lầm, tôi sẽ không để xảy ra hai lần đâu!”

ông ta khẽ kêu lên. Xoay tay và chiếc nhẫn rơi xuống tạo thành một vòng sáng và nằm trong tay Neil.

“Kiếm Chưởng Tâm Thánh Quang!”

Ồng ta không hề dừng lại, tay nắm chặt tạo thành một thanh kiếm vào chém xuống.

“Ầm!”

Ánh sáng thánh bao trùm thanh kiếm, một đường sáng quét ngang không gian, đến cả phạm vi ngoài đó hàng trăm mét cũng như bị nứt đôi.

Nhát kiếm của ông ta giáng xuống, đám người Ấn Giả đều tái mặt sợ hãi.

Nhát kiếm này còn mạnh hơn gấp hàng chục lần nhát kiếm vừa nãy của Ẩn Giả dùng toàn lực khi dùng kiếm Băng Phách. Một đường khí phóng ra mà

không gian dường như đã bị ngập tràn bởi kiếm khí, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thánh sắt vụn dưới mũi kiếm.

“Hừ!



Diệp Thiên nhếch miệng cười. Cậu không hề né tránh, chỉ khẽ dao động đôi mắt. Trước mặt cậu, một lực tinh thần vô hình tạo thành nắm đấm xuất hiện sau đó bao trùm lên tất cả và phân cách cậu với không gian phía trước.

“Ầm ầm!”

Kiếm Thánh Quang giáng xuống thẳng đầu Diệp Thiên. Nhưng khi còn cách đầu cậu tầm nửa thước thì nó không thể di chuyển tiếp được nữa. Một luồng khí nổ tung trên đầu Diệp Thiên nhưng không hề khiến cậu bị thương.

“Hả?”

Neil co rụt đồng tử. ông ta dùng chân nguyên khởi động chiếc nhẫn của hiền giả, phóng ra sánh áng thánh tồn tại bên trong chiếc nhẫn và tạo ra thanh kiếm với ánh sáng đó. Người săn ma của nhiệm kỳ trước, cũng chính là sư phụ của ông ta từng dùng thanh kiếm này giết chết một cao thủ vương cấp của Huyết tộc.

Mặc dù tu vi của ông ta không bằng của sư phụ mình nhưng cũng không còn cách quá xa. Vậy mà nhát kiếm vừa rồi lại không động vào được cả hàng phòng ngự của Diệp Thiên sao?

“Hóa ra đây là vương cấp à?”

Sau khi đỡ nhát kiếm, Diệp Thiên khẽ cười lắc đầu và cảm thấy tò mò với vương cấp.

Neil co rụt đồng tử. ồng ta dùng chân nguyên khởi động chiếc nhẫn của hiền giả, phóng ra sánh áng thánh tồn tại bên trong chiếc nhẫn và tạo ra thanh kiếm với ánh sáng đó. Người săn ma của nhiệm kỳ trước, cũng chính là sư phụ của ông ta từng dùng thanh kiếm này giết chết một cao thủ vương cấp của Huyết tộc.

Mặc dù tu vi của ông ta không bằng của sư phụ mình nhưng cũng không còn cách quá xa. Vậy mà nhát kiếm vừa rồi lại không động vào được cả hàng phòng ngự của Diệp Thiên sao?

“Hóa ra đây là vương cấp à?”

Sau khi đỡ nhát kiếm, Diệp Thiên khẽ cười lắc đầu và cảm thấy tò mò với vương cấp.

“Vương cấp cũng chỉ đến thế mà thôi. Tu vi vừa mới vào vương cấp mà cũng đời giết tôi, đúng là ảo tưởng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play