Chương 1277

Cậu ta mỉm cười, vẻ mặt lạnh lùng trước kia lập tức thay đổi.

Cô gái ăn mặc diêm dúa được gọi là chị Hồng bước tới, cười tươi như hoa, chỉ liếc mắt qua cô ta đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Cô ta quay sang cậu Lâm, giọng nói chân thành: “Cậu Lâm, nếu đã đến đây uống rượu thì đều là khách quý”.

“Bàn này nhóm của cậu Bành đã đến ngồi trước, mong cậu Lâm nể mặt tôi di chuyển xuống lầu hai, đừng làm mất hòa khí giữa mọi người”.

“Tối nay tôi sẽ miễn phí tiền rượu cho mọi người, cậu thấy có được không, cậu Lâm?”.

Cô ta vừa nói vừa cười, đầy chuyên nghiệp, những nam sinh ở đây đều kích động, ngay cả Bành Lượng cũng không khỏi nhìn thêm mấy cái.

“Chị Hồng đã mở lời rồi, đương nhiên tôi sẽ nể mặt chị”.

Cậu Lâm nở nụ cười lạnh lùng, liếc nhìn Bành Lượng.

“Bành Lượng, chuyện tối nay tôi nể mặt chị Hồng không so đo với cậu, nhưng tốt nhất cậu hãy xác định rõ vị trí của mình đi!”.

Cậu ta nói xong, nhấc tay lên, thuận thế ôm eo chị Hồng.

“Đi thôi chị Hồng, hôm nay tôi nể mặt chị, nhưng chị phải uống với tôi mấy ly đấy!”.

Chị Hồng tươi cười, giữ khoảng cách vừa phải với cậu Lâm, gật đầu chiều theo.



Đám người đi xuống lầu, chị Hồng đi đến đầu cầu thang thì hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở ban công không nói lời nào.

Cô ta xinh đẹp vô cùng, là cổ đông đằng sau kiêm người nổi nhất quán bar này, cô ta biết lợi dụng ưu thế cơ thể mình để kiếm được vô số tài nguyên. Cho dù là cậu ấm khá có bối cảnh như cậu Lâm, cô ta cũng có thể xử lý dễ như trở bàn tay, mê hoặc cậu ta đến choáng váng đầu óc.

Trong quán bar này, tám chín mươi phần trăm đều là người hâm mộ cô ta, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đường cong thoắt ẩn thoắt hiện của cô ta đều mê đắm. Nhưng chỉ có Diệp Thiên là người đặc biệt nhất trong những người mà cô ta từng gặp, dường như cậu hoàn toàn không có hứng thú gì với cô ta.

“Ha! Xem ra con mồi tối nay sẽ là cậu ta!”.

Trong mắt chị Hồng lóe lên tia sáng kì dị, liếm môi, lúc này mới đi cùng đám cậu Lâm xuống lầu hai.

“Phù!”.

Bọn họ rời đi rồi Bành Lượng mới thở phào một hơi, vẻ mặt suy sụp ngồi xuống sofa.

Diệp Thiên cũng dời ánh mắt về, nâng ly rượu lên, giọng nói thản nhiên: “Hình như cậu sợ cậu Lâm lúc nãy lắm à?”.

Bành Lượng không phản bác, có chút bất đắc dĩ nói: “Diệp Thiên, cậu là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, thân phận to lớn, nhưng tôi thì khác, đến thủ đô đương nhiên phải tuân theo quy tắc ở đây”.

“Cậu ta tên là Lâm Thư, bố là người giàu có ở Trung Hải, có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhà Mộ Dung ở Trung Hải”.

“Nhà Mộ Dung và nhà họ Khương có quan hệ hợp tác. Ở thủ đô, cậu ta rất thân thiết với Khương Long Hoa của Khương Minh”.

“Lúc tôi đến thủ đô cũng muốn làm quen thêm vài người bạn, gia nhập vào giới thượng lưu ở thủ đô để tôi và Thi Thi bớt gặp rắc rối hơn, lúc đó người đưa tôi vào giới là cậu ta!”.

Giọng nói của Bành Lượng có chút buồn bã, mặc dù cậu ta quen biết Diệp Thiên, cũng biết thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên của cậu, nhưng cậu ta không thể lúc nào cũng treo điều đó ở bên miệng.

Cho dù cậu ta xem nó như kim bài, nói với mọi người thì có mấy ai tin?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play