“Thủ đoạn của tôi đều là dùng để giết người hoặc cứu người, chứ không phải dùng để biểu diễn!”.

Ba người nghe thấy vậy đều biến đổi sắc mặt.

Diệp Thiên tuy không nói quá to, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một luồng sát khí, vừa lên tiếng đã nói về giết người cứu người, khẩu khí quá mạnh!

“Hừ, thằng ranh này chỉ là đang cố tình ra vẻ bí hiểm mà thôi!”.

Hàn Vân thấy Diệp Thiên từ chối, trong lòng thầm hắng giọng.

Cái gì mà giết người cứu người, không phải dùng để biểu diễn chứ, ông ta cho rằng chẳng qua là Diệp Thiên không dám ra tay, nên lấy cớ mà thôi.

Nếu là người có năng lực thật sự, thể hiện một chút thì có sao?

Hơn nữa ông ta vừa nhìn thấy Diệp Thiên, liền quan sát kỹ lưỡng, nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân vô cùng đơn giản, trông đúng là một học sinh cấp ba thực sự, chẳng có chút hơi thở nào của người luyện võ cổ truyền cả, chứ đừng nói đến cái gì mà chí tôn võ thuật.

Bất cứ một vị chí tôn võ thuật nào, ví dụ như Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch, có ai mà không tướng mạo như hổ, khí phách ngút trời, chứ chí tôn võ thuật mà không chút khí chất nào như Diệp Thiên thì ông ta chưa thấy bao giờ.

“Cậu Diệp, mời cậu dùng bữa!”.



Hàn Phong cũng hơi thất vọng, ông ấy sợ Hàn Vân cứ bám dai dẳng không tha cho Diệp Thiên, nên vội lên tiếng: “Cậu Diệp, lần trước cảm ơn cậu đã ra tay cứu Tiểu Uyển, ơn cứu mạng này tôi xin khắc sâu trong lòng, từ nay về sau cậu Diệp chính là ân nhân của nhà họ Hàn chúng tôi, tôi xin mời cậu một ly!”.

Hàn Uyển cũng cùng lúc nâng ly mời Diệp Thiên.

“Có gì đâu!”.

Giọng nói Diệp Thiên bình thản, cụng nhẹ ly với Hàn Phong xong uống một hơi cạn sạch.

Trong bữa tiệc, Hàn Phong và Diệp Thiên chuyện trò vui vẻ, ông ấy nói bóng nói gió, muốn hỏi về lai lịch và gia thế của Diệp Thiên, nhưng đều bị Diệp Thiên tránh đi một cách khéo léo, khiến ông ấy không moi được chút thông tin nào, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Sau bữa ăn, Diệp Thiên đang định tìm cơ hội nói về việc hợp tác với Hàn Phong thì Hàn Vân ở bên cạnh lại lên tiếng trước.

“Cậu Diệp, nếu cậu không muốn thể hiện tài nghệ thì Hàn Vân tôi cũng không dám ép cậu!”.

“Từ nhỏ tôi theo học một vị cao nhân giới võ thuật, học được một môn chưởng pháp, tiếc là tư chất tôi bình thường, mãi vẫn chưa tìm được lối đi!”.

Hai mắt Hàn Vân hơi lóe lên, đột nhiên đứng dậy chấp tay quyền về phía Diệp Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play