Nhìn những gia đình hàng xóm quây quần bên nhau, có đầy đủ thành viên, mà ít nhất cũng có hai người, có người trò chuyện, nói cười, thậm chí là cãi nhau cùng cũng bớt cô quạnh.
Bây giờ ông ấy thực sự thấm thía cái gọi là sự cô đơn của tuổi già rồi. Không một dấu hiệu, không một sự báo trước, đột ngột bị đẩy vào tình thế này khiến ông ấy mất mấy ngày suy nghĩ không thông, chẳng buồn ăn uống gì.
Rồi đột nhiên sáng hôm qua, có tiếng chuông cổng, Quân Khải mệt mỏi chậm chạp đi xuống, đã mấy ngày hầu như không ăn gì, chỉ uống chút sữa khiến cơ thể ông ấy yếu hẳn đi. Ngoài cổng là một người phụ nữ chừng ngoài năm mươi, dáng người mập mạp, khuôn mặt phúc hậu.
“Chào bác, bác mới chuyển về khu này ạ? Em nhà đối diện, hôm nay nấu nồi chè, mang qua mời bác một ít lấy thảo”.
Nói rồi người phụ nữ đưa chiếc cốc qua, Quân Khải đón lấy.
“Bác rảnh thì qua nhà em chơi nhé. Ông nhà em cũng về hưu rồi, rảnh lắm, bác qua uống nước chè, chơi cờ với ông ấy”
“Vâng, cảm ơn cô”
“Thế em về nhé, khi nào rảnh bác nhớ qua chơi đấy”
Người phụ nữ trở về, dáng vẻ niềm nở, vui vẻ ấy khiến Quân Khải đột nhiên cảm thấy có sức
sống hơn, cũng lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm hàng xóm láng giềng. Thời trẻ bận túi bụi gây dựng sự nghiệp, đi sớm về khuya, đến cả vợ con còn chẳng nói chuyện được mấy câu, sau này có tiền thì chuyển vào biệt thự ở, xung quanh cũng đều là biệt thự của người giàu, đầu ai để ý đến ai. Bây giờ sống ở đây, ông mới hiểu tình cảm hàng xóm láng giềng trân quý thế nào.
Quân Khải bưng cốc chè vào nhà, chậm rãi ăn từng thìa, từng thìa. Ông không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa ăn mấy món ăn vặt dân dã như thế này nữa. Khuôn mặt già nua của ông ấy nhăn lại, ăn đồ ngọt mà sao thấy mặn đắng tâm can.
Ông ấy buông chiếc thìa, bưng mặt khóc nức nở như một đứa trẻ. Nhưng khóc xong rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn, không còn u ám, nặng nề như trước nữa. Ăn được một chút, cơ thể cũng khỏe khoắn hơn, ông ấy bắt đầu ngồi tính suy nghĩ cho tương lai.
Sau khi suy nghĩ xong, ông ấy đi ra chợ, mua một ít cây hoa và hạt giống rau về trồng trong sân, mua cả một con cún con về để nuôi, như vậy vừa có việc để làm cho bận rộn chân tay, mà cũng vui cửa vui nhà.
Con cún con màu đen tuyền, hai mắt như hai viên kim cương sáng lấp lánh, lúc đầu nó còn e dè, sợ sệt, nhưng chỉ vài tiếng sau nó đã quấn quýt
bên chân Quân Khải, ông ấy đi một bước là chú chó nhỏ theo một bước.
Xù, tránh ra nào, cẩn thận kẻo ướt” Quân Khải tặc tặc lưỡi, gọi con cún con.
Xù là tên của con cún nhỏ đen tuyền Quân Khải mới mua về, nó lập tức chạy lon ton ra chỗ khác, vô cùng vui vẻ. Nuôi một con cún cũng như nuôi đứa trẻ, hồn nhiên, nghịch ngợm và luôn vui vẻ, cũng giúp Quân Khải cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Tưới xong cho đám cây con, ông ấy ôm lấy Xù, ngồi trước hiên nhà, phía trước mặt là chiếc bàn nhỏ pha trà, có đặt một ít bánh. Quân Khải với tay, bóc một chiếc bánh, cẩn thận bẻ từng miếng nhỏ cho Xù. Con cún nhỏ thấy thế thì vô cùng vui mừng, cái đuôi nhỏ lập tức vẫy loạn lên, dụi dụi chiếc mõm bé xíu vào lòng bàn tay Quân Khải ăn từng miếng bánh.
Sau khi cho Xù ăn xong cái bánh, ông ấy thả nó xuống đất, để cho con chó nhỏ tự chơi một mình, còn ông ngồi đó,, uống chén trà, trầm ngâm suy nghĩ.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, Quân Khải giật mình, lật đật bỏ chén trà xuống, đi vào nhà, điện thoại ông ấy bỏ trong bàn phòng khách đang rung lên không ngừng. Trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ “Vợ yêu.” Quân Khải vẫn chưa đổi tên, chủ yếu là vì từ hôm đến thăm ông nội một lần duy nhất ở bệnh viện đến giờ Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh cũng không đến hay gọi điện lần nào, nên ông cũng không để tâm tới cái tên lưu trong điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT