Ông ấy muốn có không gian riêng để suy nghĩ, cũng bởi lẽ nhìn thấy Quân Dao ông ấy cảm thấy vô cùng hổ thẹn với những việc bản thân từng làm với Quân Dao.
Cố Tư Bạch liền dẫn Quân Dao rời khỏi phòng bệnh, hai người đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Đi một lúc lâu, Cố Tư Bạch hỏi, “Sắp tới em có dự định gì chưa?”
Cô cúi đầu, chậm rãi bước đi, một lúc sau mới trả lời. “Em cũng không biết nữa, có lẽ cha và Trương Như Ngọc khó chung sống trong tình hình này”
Mặc dù Quân Khải đã nói lời xin lỗi, nhưng những vướng mắc trong lòng suốt hai mươi mấy năm đầu thể dễ dàng tháo gỡ trong một sớm một chiều. Có lẽ Quân Khải và Trương Như Ngọc, Quân Tú Anh khó lòng sống vui vẻ trong căn nhà nhỏ với kiểu tiêu tiền của bọn họ. Nhưng Dao Uyển là thế giới riêng của cô và Cố Tư Bạch, thú. thực cô cũng không muốn có người khác xen vào. Mà Quấn Khải chắc gì đã thoải mái kia chứ.
“Anh nghĩ thế này, em cứ suy nghĩ thứ xem nhé. Anh có hai phương án, một là em đón ông ấy về căn nhà cũ đang chuẩn bị xây dựng, cũng coi như bù đắp lại phần nào quá khứ. Còn nếu em không muốn, anh sẽ mua một căn nhà khác, để ông ấy sống yên ổn quãng đời còn lại.”
Quân Dao mím môi, cô nhớ căn nhà cũ kia, là nơi cả gia đình cô từng có những tháng ngày êm ấm ngắn ngủi, người phản bội liệu có xứng đáng không?
“Em cần suy nghĩ thêm đã.”
“Ừm, chuyện này không gấp, em cứ từ từ nghĩ, anh đều ủng hộ em.”
Quân Dao ngẩng đầu nhìn Cố Tư Bạch, mỉm cười, “Tư Bạch, em thực sự cảm ơn ông trời đã cho kiếp này gặp được anh.”
“Vậy vợ đừng có suốt ngày bắt chồng ăn chay nữa.” Cố Tư Bạch cúi người, thì thầm vào tai cô khiến Quân Dao đỏ mặt, xấu hổ đẩy anh ra.
Cố Tư Bạch lồng các ngón tay vào tay cô, hai người cùng đi dạo trong bệnh viện. Đang đi, vô tình Quân Dao và phải một người đàn ông đi ngược chiều, anh ta cúi đầu ra dấu xin lỗi, sau đó vội vã rời đi, Quân Dao hoàn toàn không bận tâm, nhưng Cố Tư Bạch thì nhìn theo người đó, lông mày anh hơi nhíu lại, cảm giác người đàn ông kia có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra nồi.
“Tư Bạch, hôm nay mát trời mình đi ăn lẩu đi, ăn lẩu cay, nhất định sẽ rất tuyệt”.
“Được.” Cố Tư Bạch chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đã có mặt tại một quán lẩu cay rất nổi tiếng. Cố Tư Bạch đặt phòng riêng, có máy lạnh, ngồi máy lạnh mát rượi ăn lẩu cay thì còn gì bằng.
Quân Dao và xuýt xoa vừa luôn tay nhúng rau, nhúng thịt, vừa gắp cho Cố Tư Bạch vừa gắp cho mình.
“Anh có bị đau dạ dày không?” “Không, sức khỏe chồng em tốt lắm”
Sao câu nói hết sức bình thường mà Quân Dao lại có cảm giác mờ ám thế nào đó nhỉ? Là tại cô nghĩ quá nhiều hay tại người nào đó thường xuyên đùa bỡn cô.
“Dao Dao, em thích con trai hay con gái”
Quân Dao vừa bỏ miếng thịt bò nóng hổi vào miệng thì nghe thấy câu này làm cô suýt sặc, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng uống một ngụm trà lớn, sau đó vỗ vỗ ngực rồi hỏi.
“Anh… anh nói gì cơ?”
Ông ấy muốn có không gian riêng để suy nghĩ, cũng bởi lẽ nhìn thấy Quân Dao ông ấy cảm thấy vô cùng hổ thẹn với những việc bản thân từng làm với Quân Dao.
Cố Tư Bạch liền dẫn Quân Dao rời khỏi phòng bệnh, hai người đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Đi một lúc lâu, Cố Tư Bạch hỏi, “Sắp tới em có dự định gì chưa?”
Cô cúi đầu, chậm rãi bước đi, một lúc sau mới trả lời. “Em cũng không biết nữa, có lẽ cha và Trương Như Ngọc khó chung sống trong tình hình này”
Mặc dù Quân Khải đã nói lời xin lỗi, nhưng những vướng mắc trong lòng suốt hai mươi mấy năm đầu thể dễ dàng tháo gỡ trong một sớm một chiều. Có lẽ Quân Khải và Trương Như Ngọc, Quân Tú Anh khó lòng sống vui vẻ trong căn nhà nhỏ với kiểu tiêu tiền của bọn họ. Nhưng Dao Uyển là thế giới riêng của cô và Cố Tư Bạch, thú. thực cô cũng không muốn có người khác xen vào. Mà Quấn Khải chắc gì đã thoải mái kia chứ.
“Anh nghĩ thế này, em cứ suy nghĩ thứ xem nhé. Anh có hai phương án, một là em đón ông ấy về căn nhà cũ đang chuẩn bị xây dựng, cũng coi như bù đắp lại phần nào quá khứ. Còn nếu em không muốn, anh sẽ mua một căn nhà khác, để ông ấy sống yên ổn quãng đời còn lại.”
Quân Dao mím môi, cô nhớ căn nhà cũ kia, là nơi cả gia đình cô từng có những tháng ngày êm ấm ngắn ngủi, người phản bội liệu có xứng đáng không?
“Em cần suy nghĩ thêm đã.”
“Ừm, chuyện này không gấp, em cứ từ từ nghĩ, anh đều ủng hộ em.”
Quân Dao ngẩng đầu nhìn Cố Tư Bạch, mỉm cười, “Tư Bạch, em thực sự cảm ơn ông trời đã cho kiếp này gặp được anh.”
“Vậy vợ đừng có suốt ngày bắt chồng ăn chay nữa.” Cố Tư Bạch cúi người, thì thầm vào tai cô khiến Quân Dao đỏ mặt, xấu hổ đẩy anh ra.
Cố Tư Bạch lồng các ngón tay vào tay cô, hai người cùng đi dạo trong bệnh viện. Đang đi, vô tình Quân Dao và phải một người đàn ông đi ngược chiều, anh ta cúi đầu ra dấu xin lỗi, sau đó vội vã rời đi, Quân Dao hoàn toàn không bận tâm, nhưng Cố Tư Bạch thì nhìn theo người đó, lông mày anh hơi nhíu lại, cảm giác người đàn ông kia có chút quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra nồi.
“Tư Bạch, hôm nay mát trời mình đi ăn lẩu đi, ăn lẩu cay, nhất định sẽ rất tuyệt”.
“Được.” Cố Tư Bạch chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô.
Khoảng nửa tiếng sau, hai người đã có mặt tại một quán lẩu cay rất nổi tiếng. Cố Tư Bạch đặt phòng riêng, có máy lạnh, ngồi máy lạnh mát rượi ăn lẩu cay thì còn gì bằng.
Quân Dao và xuýt xoa vừa luôn tay nhúng rau, nhúng thịt, vừa gắp cho Cố Tư Bạch vừa gắp cho mình.
“Anh có bị đau dạ dày không?” “Không, sức khỏe chồng em tốt lắm”
Sao câu nói hết sức bình thường mà Quân Dao lại có cảm giác mờ ám thế nào đó nhỉ? Là tại cô nghĩ quá nhiều hay tại người nào đó thường xuyên đùa bỡn cô.
“Dao Dao, em thích con trai hay con gái”
Quân Dao vừa bỏ miếng thịt bò nóng hổi vào miệng thì nghe thấy câu này làm cô suýt sặc, mặt đỏ bừng lên. Cô vội vàng uống một ngụm trà lớn, sau đó vỗ vỗ ngực rồi hỏi.
“Anh… anh nói gì cơ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT