“Cứ ở đó đắc ý đi, sớm muộn quả báo cũng tìm đến cô tôi” Quân Tú Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Quả báo?” Quân Dao lạnh nhạt nhìn cô ta, “Tôi không biết khi nào quả báo tìm đến tôi, nhưng hiện giờ quả báo đang trên đầu hai người

đó.”

“Mày dám hỗn láo à?” Trương Như Ngọc tức giận, hùng hổ xông lên túm lấy Quân Dao.

Quân Dao lập tức hất tay bà ta ra, “Bà muốn làm gì? Vẫn muốn bắt nạt tôi sao?”

Khi còn ở Quân gia, Quân Khải hầu như không để ý đến cô, Trương Như Ngọc dĩ nhiên rất ngứa mắt Quân Dao, dù cô không làm gì bà ta cũng cảm thấy ghét, thường xuyên đánh mắng cô, còn bắt cô làm đủ mọi việc trong nhà. Nhưng dù sao thái độ

Quân Khải với Quân Dao lạnh nhạt chứ không phải khinh ghét, nên bà ta đều đánh lén lút, âm thầm giày vò cô.

Bây giờ thấy Quần Dao dám cãi lại mình, khiến bà ta càng nổi giận.

“Quân Dao, chị nên nhớ là ai nuôi chị lớn, chị đừng có hỗn láo” Quân Tú Anh cũng lên tiếng, sấn lên đứng về phía mẹ mình.

“Các người nuôi tôi? Là các người chiếm chỗ của mẹ con tôi, đối xử với tôi bao nhiêu năm nay như thế nào còn không tự rõ hay sao?”

“Mẹ mày vô dụng, còn đổ lỗi cho tao” Trương Như Ngọc khoanh tay trước ngực, khinh bỉ.

Quân Dao nghe những lời này thì vô cùng giận dữ, bọn họ có thể sỉ nhục cô, nhưng không được phép động vào mẹ cô.

“Bà không có tư cách nói đến mẹ tôi.”

“Tao cứ nói đấy, mày làm gì được tao? Hả?” Trương Như Ngọc vênh mặt thách thức.

“Bà…” Quân Dao tức đến nghẹn giọng. “Ai dám bắt nạt vợ tôi thế hả?”

Một giọng nói âm trầm vang lên, khiến cả ba người giật mình quay đầu lại nhìn, bọn họ lập tức nhận ra đây chính là Cố Tư Bạch. Trương Như Ngọc thoáng sợ hãi, nhưng nghĩ lại việc nhà họ Cố hại bà ta thành ra nông nỗi này, mà CỐ Tư Bạch bây giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực, không còn oai phong như năm xưa nữa, bà ta lập tức xốc lại tinh thần.

“Xi, tưởng là ai, hóa ra phế vật nhà họ Cố, cậu cuối cùng cũng đi lại được rồi hả?”



Quân Tú Anh kéo kéo tay mẹ mình, ra dấu không nên nói những lời như thế, nhưng Trương Như Ngọc phẩy tay cô ta ra.

“Con sợ cái gì? Đó không phải sự thật ư? Một đứa mồ côi lấy một thằng phế vật, đúng là xứng đôi vừa lứa quá mà.”

Cố Tư Bạch nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên, ánh mắt càng âm trầm.

“Thú vị thật, theo điều tra bà từng đối xử rất

tệ với Dao Dao, chẳng qua tôi nể tình Dao Dao nên không truy cứu, không ngờ bà lại hống hách đến mức này, đúng là không tha thứ được mà.”

“Xi, cậu làm như mình ghê gớm lắm, cậu làm gì được tôi, hả hả?”

“Tôi có thể làm được gì? Ừm… chắc là nhiều đấy” .

Nói rồi anh rút điện thoại, bấm số.

“Cứ ở đó đắc ý đi, sớm muộn quả báo cũng tìm đến cô tôi” Quân Tú Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Quả báo?” Quân Dao lạnh nhạt nhìn cô ta, “Tôi không biết khi nào quả báo tìm đến tôi, nhưng hiện giờ quả báo đang trên đầu hai người

đó.”

“Mày dám hỗn láo à?” Trương Như Ngọc tức giận, hùng hổ xông lên túm lấy Quân Dao.

Quân Dao lập tức hất tay bà ta ra, “Bà muốn làm gì? Vẫn muốn bắt nạt tôi sao?”

Khi còn ở Quân gia, Quân Khải hầu như không để ý đến cô, Trương Như Ngọc dĩ nhiên rất ngứa mắt Quân Dao, dù cô không làm gì bà ta cũng cảm thấy ghét, thường xuyên đánh mắng cô, còn bắt cô làm đủ mọi việc trong nhà. Nhưng dù sao thái độ

Quân Khải với Quân Dao lạnh nhạt chứ không phải khinh ghét, nên bà ta đều đánh lén lút, âm thầm giày vò cô.

Bây giờ thấy Quần Dao dám cãi lại mình, khiến bà ta càng nổi giận.



“Quân Dao, chị nên nhớ là ai nuôi chị lớn, chị đừng có hỗn láo” Quân Tú Anh cũng lên tiếng, sấn lên đứng về phía mẹ mình.

“Các người nuôi tôi? Là các người chiếm chỗ của mẹ con tôi, đối xử với tôi bao nhiêu năm nay như thế nào còn không tự rõ hay sao?”

“Mẹ mày vô dụng, còn đổ lỗi cho tao” Trương Như Ngọc khoanh tay trước ngực, khinh bỉ.

Quân Dao nghe những lời này thì vô cùng giận dữ, bọn họ có thể sỉ nhục cô, nhưng không được phép động vào mẹ cô.

“Bà không có tư cách nói đến mẹ tôi.”

“Tao cứ nói đấy, mày làm gì được tao? Hả?” Trương Như Ngọc vênh mặt thách thức.

“Bà…” Quân Dao tức đến nghẹn giọng. “Ai dám bắt nạt vợ tôi thế hả?”

Một giọng nói âm trầm vang lên, khiến cả ba người giật mình quay đầu lại nhìn, bọn họ lập tức nhận ra đây chính là Cố Tư Bạch. Trương Như Ngọc thoáng sợ hãi, nhưng nghĩ lại việc nhà họ Cố hại bà ta thành ra nông nỗi này, mà CỐ Tư Bạch bây giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực, không còn oai phong như năm xưa nữa, bà ta lập tức xốc lại tinh thần.

“Xi, tưởng là ai, hóa ra phế vật nhà họ Cố, cậu cuối cùng cũng đi lại được rồi hả?”

Quân Tú Anh kéo kéo tay mẹ mình, ra dấu không nên nói những lời như thế, nhưng Trương Như Ngọc phẩy tay cô ta ra.

“Con sợ cái gì? Đó không phải sự thật ư? Một đứa mồ côi lấy một thằng phế vật, đúng là xứng đôi vừa lứa quá mà.”

Cố Tư Bạch nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên, ánh mắt càng âm trầm.

“Thú vị thật, theo điều tra bà từng đối xử rất

tệ với Dao Dao, chẳng qua tôi nể tình Dao Dao nên không truy cứu, không ngờ bà lại hống hách đến mức này, đúng là không tha thứ được mà.”

“Xi, cậu làm như mình ghê gớm lắm, cậu làm gì được tôi, hả hả?”

“Tôi có thể làm được gì? Ừm… chắc là nhiều đấy” .

Nói rồi anh rút điện thoại, bấm số.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play