Nhưng có ích gì? Đây là nhà chính của Cố gia, có cho cô ta thêm mười lá gan nữa cũng không dám tiếp tục đắc tội với nhà họ Cố. Bây giờ ít ra

cô ta còn chút hi vọng ông cụ Cố giơ cao đánh khẽ, nếu dám không biết nặng nhẹ gây sự ở đây thì chỉ còn đường chết mà thôi.

Mặc dù kiêu ngạo nhưng cô ta không ngu ngốc đến mức đó, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi Cố gia, một mình kéo theo chiếc vali đựng đầy ắp đồ đạc.

Bởi vì trước khi đến đây cô ta đã mơ tưởng sẽ có một quãng thời gian thật ngọt ngào, hạnh phúc với Cố Khang Dật, vì vậy đã chuẩn bị vô cùng chu đáo. Cả một vali to đầy chật các loại quần áo, váy vóc, từ đoan trang thục nữ đến sexy nổi loạn, từ dài tới ngắn, cũng đủ loại màu sắc, chất liệu. Còn cả mấy bộ trang sức, giày dép để phối đồ.

Nhưng còn chưa kịp mặc cái gì, bây giờ cô ta phải lỉnh kỉnh xách theo cả đống đồ này rời khỏi Cố gia, vừa mệt mỏi vừa nhục nhã.Vì lúc đến là Cố Khang Dật chở thẳng cô ta vào tận sân nhà, bây giờ cô ta lết thết đi bộ ra. Nhà chính của Cố gia là cả một khu vực rộng lớn, phía sau còn có cả khu rừng, trước là sân vườn trồng cây, hoa trái, bể bơi.

Quân Tú Anh lênh khênh trên đôi giày cao gót, mới đi được chưa đầy nửa đường đã thở không ra hơi, chân cũng bắt đầu đau mỏi. Cô ta nhìn khoảng cách hút tầm mắt không thấy cổng lớn đầu mà muốn chửi thề.

Chỉ là nhà ở thôi có cần xây to vậy không?

Chửi mà cô ta không nghĩ lại chính bản thân hôm qua còn trầm trồ, ao ước được làm dâu Cố gia, sau này sẽ tao nhã uống trà, cưỡi ngựa, đánh bài và bàn luận những chuyện linh tinh cùng các vị phu nhân khác.



Quân Tú Anh tức giận đạp cái vali một cái, khiến nó ngã lăn kềnh xuống đất. Cô ta muốn vứt hết đồ đạc đi cho rảnh nợ. Đi bộ một lúc đã toát hết mồ hôi, đi nữa chắc người ướt sũng, cả người hôi hám ẩm ướt, chịu sao nổi kia chứ?

Nghĩ là làm, Quân Tú Anh chỉ đeo mỗi cái túi xách nhỏ đựng ví tiền và điện thoại, đi phăm phằm về phía trước. Nhưng mới đi chưa được bao xa đã có tiếng gọi lại.

“Tiểu thư, tiểu thư kia ơi!”

Hai mắt cô ta sáng bừng, liệu có khi nào Cố gia đổi ý, quyết định lại rồi không, vì vậy lập tức quay người, nở nụ cười tiêu chuẩn nhất.

“Tiểu thư kia ơi, phiền cô không vứt rác ở đây”

Người hầu vừa chỉ vào chiếc vali cỡ lớn của Quân Tú Anh vừa nói.

Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Quân Tú Anh lập tức đơ ra, nụ cười trên môi cũng vụt tắt. Cô ta không tin nổi vào tai mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play