Quân Dao được đón về năm lên sáu tuổi, còn Quân Tú Anh mới lên bốn. Cô ta xinh xắn, được ăn diện như công chúa, có một món đồ chơi. Còn Quân Dao chỉ có con gấu bông cũ làm bạn. Cô nhớ bà ngoại, đêm nào cũng khóc đòi bà ngoại. Ban đầu Quân Khải còn dỗ dành,

nhưng sau đó lại để Trương Như Ngọc qua dỗ cô.

Dĩ nhiên cách dỗ của bà ta không dễ chịu chút nào. Một đứa bé mới lên sáu tuổi bị bà ta đánh không thương tiếc, từ đó Quân Dao không dám quấy khóc nữa. Cô im lặng lớn lên, cố gắng học tập để mong có thể sớm thoát khỏi căn nhà ấy.

Hồi đó cô còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mãi sau này cô mới biết, mẹ cô khi ấy uống rượu say chạy đi, bị một đám đàn ông cưỡng bức, bà quá đau khổ và tuyệt vọng mà hóa điên. Sau đó, không chịu nổi sự giày vò, trong ít phút tỉnh táo, bà đã chọn kết liễu đời mình để thoát khỏi mọi đau đớn của thế gian.

Quân Dao không dám trở về nhà cũ, cô sợ nếu bước chân vào đó cô sẽ sụp đổ. Kí ức của cô về mẹ

mình đã quá mờ nhạt và ít ỏi, cô chỉ muốn cố gắng níu giữ nụ cười dịu dàng, hiền hậu của bà trong kí ức mình mà thôi.

Nhưng đêm nay, khi bị sốt cao, đột nhiên những hình ảnh năm đó lại ùa về, sống động như thật. Quân Dao như thấy mình là một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi, lãn chùn chạy theo mẹ mình trong màn mưa, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình, hoang mang, hoảng sợ. Lại nhìn thấy bà vừa khóc vừa cười vừa đập phá đồ đạc trong phòng.

“Mẹ, đừng đi, đừng bỏ con!”

Quân Dao cố hét lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. CỐ Tư Bạch đang ôm cô ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, anh vội bật đèn phòng ngủ lên, thấy cô đang run lên, nước mắt không ngừng chảy.

Dĩ nhiên anh biết tất cả mọi chuyện của cô, cả quá khứ đau thương mà cô từng phải chịu đựng.

“Dao Dao… Dao Dao…”



Cố Tư Bạch lay vai cô, Quân Dao không còn run rẩy nữa. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

“Không sao, có tôi ở đây rồi!”

Quân Dao mơ thấy ngày mình còn bé, nằm trong vòng tay của mẹ, mẹ cô ôm cô vào lòng, giọng bà rất hay, bà hát những bài hát ru, bài đồng dao giúp cô dễ ngủ hơn. Trái tim đang hoảng hốt của Quân Dao từ từ bình tĩnh lại, hơi ấm và vòng ôm kia khiến cô cảm thấy an toàn hơn, cô rúc người, cố gắng tìm kiếm thêm hơi ấm rồi ngủ thiếp đi.

CỐ Tư Bạch chỉnh lại chăn cho cô, cả đêm anh ngủ rất ít, thi thoảng lại tỉnh dậy xem cô đã hạ sốt chưa, xem cô có bất chăn ra không, có mơ thấy ác mộng không. Mãi tới khi trời tang tảng sáng trán cô đã mát hơn rất nhiều, Cố Tư Bạch mới yên tâm ngủ.

Hôm sau Quân Dao đã đỡ sốt, nhưng người vẫn rất mệt, cả người cô uể oải, không có chút sức lực. Cô được Cố Tư Bạch chăm sóc vô cùng cẩn thận, cả ngày anh loanh quanh ở bên cạnh, hết hỏi cô có muốn ăn gì không, rồi lại hỏi có muốn uống gì không, có còn mệt không

Lần đầu tiên trong đời Quân Dao được săn sóc đến vậy, vừa cảm động vừa thấy… hơi phiền.

Quân Dao được đón về năm lên sáu tuổi, còn Quân Tú Anh mới lên bốn. Cô ta xinh xắn, được ăn diện như công chúa, có một món đồ chơi. Còn Quân Dao chỉ có con gấu bông cũ làm bạn. Cô nhớ bà ngoại, đêm nào cũng khóc đòi bà ngoại. Ban đầu Quân Khải còn dỗ dành,

nhưng sau đó lại để Trương Như Ngọc qua dỗ cô.

Dĩ nhiên cách dỗ của bà ta không dễ chịu chút nào. Một đứa bé mới lên sáu tuổi bị bà ta đánh không thương tiếc, từ đó Quân Dao không dám quấy khóc nữa. Cô im lặng lớn lên, cố gắng học tập để mong có thể sớm thoát khỏi căn nhà ấy.

Hồi đó cô còn nhỏ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mãi sau này cô mới biết, mẹ cô khi ấy uống rượu say chạy đi, bị một đám đàn ông cưỡng bức, bà quá đau khổ và tuyệt vọng mà hóa điên. Sau đó, không chịu nổi sự giày vò, trong ít phút tỉnh táo, bà đã chọn kết liễu đời mình để thoát khỏi mọi đau đớn của thế gian.

Quân Dao không dám trở về nhà cũ, cô sợ nếu bước chân vào đó cô sẽ sụp đổ. Kí ức của cô về mẹ

mình đã quá mờ nhạt và ít ỏi, cô chỉ muốn cố gắng níu giữ nụ cười dịu dàng, hiền hậu của bà trong kí ức mình mà thôi.



Nhưng đêm nay, khi bị sốt cao, đột nhiên những hình ảnh năm đó lại ùa về, sống động như thật. Quân Dao như thấy mình là một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi, lãn chùn chạy theo mẹ mình trong màn mưa, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình, hoang mang, hoảng sợ. Lại nhìn thấy bà vừa khóc vừa cười vừa đập phá đồ đạc trong phòng.

“Mẹ, đừng đi, đừng bỏ con!”

Quân Dao cố hét lên, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. CỐ Tư Bạch đang ôm cô ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, anh vội bật đèn phòng ngủ lên, thấy cô đang run lên, nước mắt không ngừng chảy.

Dĩ nhiên anh biết tất cả mọi chuyện của cô, cả quá khứ đau thương mà cô từng phải chịu đựng.

“Dao Dao… Dao Dao…”

Cố Tư Bạch lay vai cô, Quân Dao không còn run rẩy nữa. Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

“Không sao, có tôi ở đây rồi!”

Quân Dao mơ thấy ngày mình còn bé, nằm trong vòng tay của mẹ, mẹ cô ôm cô vào lòng, giọng bà rất hay, bà hát những bài hát ru, bài đồng dao giúp cô dễ ngủ hơn. Trái tim đang hoảng hốt của Quân Dao từ từ bình tĩnh lại, hơi ấm và vòng ôm kia khiến cô cảm thấy an toàn hơn, cô rúc người, cố gắng tìm kiếm thêm hơi ấm rồi ngủ thiếp đi.

CỐ Tư Bạch chỉnh lại chăn cho cô, cả đêm anh ngủ rất ít, thi thoảng lại tỉnh dậy xem cô đã hạ sốt chưa, xem cô có bất chăn ra không, có mơ thấy ác mộng không. Mãi tới khi trời tang tảng sáng trán cô đã mát hơn rất nhiều, Cố Tư Bạch mới yên tâm ngủ.

Hôm sau Quân Dao đã đỡ sốt, nhưng người vẫn rất mệt, cả người cô uể oải, không có chút sức lực. Cô được Cố Tư Bạch chăm sóc vô cùng cẩn thận, cả ngày anh loanh quanh ở bên cạnh, hết hỏi cô có muốn ăn gì không, rồi lại hỏi có muốn uống gì không, có còn mệt không

Lần đầu tiên trong đời Quân Dao được săn sóc đến vậy, vừa cảm động vừa thấy… hơi phiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play