Lúc Từ Mạn Nhu ngủ chán chê thì duỗi người, muốn tỉnh dậy. Đột nhiên tay đụng phải “thứ” gì đó. Cô giật nảy mình, mở bừng mắt, nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh thì suýt chút nữa hét ầm lên.
Nhưng rất nhanh cô nhớ ra, là tên điên này đòi ôm cô, làm cô ngủ quên mất. Hoắc Thiên Phong cũng đã tỉnh, hắn nhìn cô, ánh mắt như có lửa.
“Anh... anh tỉnh rồi... vậy tôi xuống giường đây...” Từ Mạn Nhu cười cười, nói.
“Em đúng là đáng chết” giọng Hoắc Thiên Phong trầm trầm, khàn khàn.
“Hả? Tôi vừa giúp anh ngủ đấy.” Từ Mạn Nhu cãi lại. Nhưng cô lập tức ý thức được, hình như có gì đó không đúng. Bởi nơi tay cô đụng phải hình như đang “lớn” lên.
Từ Mạn Nhu kinh hãi rụt tay lại như phải bỏng, mặt cô cũng đỏ bừng lên, lắp bắp, “Tôi... không...”
“Ngại gì chứ, em cũng là bạn gái tôi rồi, thân mật cũng không sao” Hoắc Thiên Phong cười gian.
“Thân mật cái đầu anh!”
Nói rồi Từ Mạn Nhu lăn người một cái, ngã nhào xuống đất, sau đó cô đứng bật dậy, tránh xa Hoắc Thiên Phong. Hắn kinh hãi nhìn theo cô.
“Có bị thương ở đâu không?”
“Không có, tôi đói bụng rồi, tôi phải về đây, ăn tối còn tắm rửa thay quần áo nữa.”
“Em ở đây chăm sóc tôi, tôi bảo người chuẩn bị những thứ em cần. Còn nữa, lần sau không được làm như thế nữa, chẳng may bị thương ở đâu thì sao?Tôi sẽ đau lòng!”.
Từ Mạn Nhu có chút choáng váng, không cần diễn vai thâm tình diễn đến nhập tâm như vậy chứ? Nhưng không thể phủ nhận, tim cô thoáng rung động. Đối diện một người đàn ông hoàn hảo như Hoắc Thiên Phong, lại còn nói mấy lời tham tình như vậy, không rung động là giả dối.
Cô quay đầu, che giấu vẻ ngại ngùng trong mắt, đi ra số pha ngồi, cố ý bật ti vi lên để che giấu cảm xúc của mình. Hoắc Thiên Phong ấn chiếc nút nhỏ gần đầu giường, vệ sĩ lập tức tiến vào, nghe hắn dặn dò xong thì lại lập tức rời đi.
Một lúc sau vệ sĩ mang theo rất nhiều đồ đến, có đồ ăn, còn có cả quần áo mới, rồi cả túi xách đựng sách vở và đồ dùng của Từ Mạn Nhu gửi ở thư viện. Cô tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Hoắc Thiên Phong lại chu đáo như vậy.
“Tôi đói rồi, mang cháo lại đây bón cho tôi.”
Cô còn chưa kịp cảm động xong thì đã nghe Hoắc Thiên Phong ra lệnh”
“Anh có tay có chân thì tự đi mà ăn, hà cớ gì bắt tôi phục vụ.” Từ Mạn Nhu lầm bầm lầu bầu.
“Là ai khiến tôi thành ra thế này?” “Được rồi được rồi.”
Từ Mạn Nhu hết cách, chỉ có thể bưng tô cháo đến, bón từng thìa nhỏ cho hắn. Nét mặt Hoắc Thiên Phong tràn đầy thỏa mãn và hài lòng, cô gái nhỏ này càng ngày càng ngoan ngoãn, hắn rất vừa ý.
“Em cũng ăn đi” Ăn được vài thìa, Hoắc Thiên Phong nói.
“Anh no rồi à? Thế tôi đi ăn nhé.” Từ Mạn Nhu mừng rơn.
“Ăn chung” Lời ít ý nhiều. Từ Mạn Nhu nhìn bát cháo trên tay, lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi không quen ăn chung với người khác. Bát với thìa này có nước miếng của anh rồi, tôi không ăn đầu”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT