Khi vệ sĩ mang đồ ăn về, Từ Mạn Nhu lập tức ngồi bật dậy, chỉ tay năm ngón, “Mau bày ra bàn đi.”
Nhìn dáng vẻ ra oai hống hách của cô, vệ sĩ không khỏi cảm thán, cô gái này ngang ngược mà cũng đáng yêu. Nhưng hắn lại bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, vội vàng bày đồ ăn rồi rời phòng.
Cô không tin tên điên kia có thể dung túng cho một người phụ nữ phách lối, ngang ngược. Hắn đã muốn giữ cô bên cạnh, được, vậy cô xem sức chịu đựng của hắn lớn đến cỡ nào.
Từ Mạn Nhu vừa ăn thịt nướng, uống coca vừa xem chương trình hài, vô cùng vui vẻ, thoải mái, quên cả thời gian.
Ăn uống no say, xem ti vi cũng chán rồi, cô dọn dẹp gọn rác vứt vào thùng rác, muốn chạy ra cửa sỔ xem bên ngoài trời tối chưa, không biết bọn họ định giam giữ cô ở chỗ này đến bao giờ nữa.
Lúc chạy qua giường bệnh, cô vô tình liếc mắt nhìn thấy Hoắc Thiên Phong đã tỉnh từ bao giờ, đang yên tĩnh nhìn cô. Cả người Từ Mạn Nhu lập tức rét run.
Gì vậy trời? Sao bắn tỉnh từ lúc nào mà không phản ứng gì hết vậy.. . Truyện Sắc
“Này, này!” Từ Mạn Nhu vẫy vẫy tay trước mặt hắn.
Chỉ đâm vào ngực, chẳng lẽ đầu óc cũng hỏng rồi.
Hoắc Thiên Phong vẫn không có phản ứng gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Từ Mạn Nhu càng lo lắng hơn, cô đi đến gần giường bệnh, đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn.
“Anh không sao chứ? Có nhìn thấy tôi không? Nhận ra tôi không?”
Nhìn dáng vẻ của Từ Mạn Nhu, Hoắc Thiên Phong không nhịn được, bật cười.
“Tôi không bị mù, cũng không bị ngốc”.
“Vậy sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế? Hú hồn”
Từ Mạn Nhu vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Em lo cho tôi à?”
Hoắc Thiên Phong nằm trên giường bệnh, giọng hắn hơi khàn khàn, suy yếu, nhưng chẳng hiểu sao giọng nói ấy lại càng quyến rũ hơn.
“Ai thèm lo cho anh, tôi lo cho tôi thôi.”
“Lo cho em” Hoắc Thiên Phong nhướng mày hỏi lại.
“Anh mà có mệnh hệ gì chẳng phải nhà họ Hoắc các người sẽ lột da tôi sao?” Từ Mạn Nhu bĩu môi, oán trách.
“Sẽ không đâu.”
Hai mắt Từ Mạn Nhu lập tức phát sáng, “Thật hả? Không bắt tôi chịu trách nhiệm, vậy tôi về trước đây.”
“Cô nhóc vô lương tâm. Em đã hứa chỉ cần tôi đâm một nhát vào ngực mình em sẽ làm bạn gái tôi mà.”
Từ Mạn Nhu cứng họng, không bỏ chạy được, chỉ đành cười hì hì cho qua. Tôi nói đùa, ai ngờ anh làm thật.”
“Nói đùa?”
Sắc mặt Hoắc Thiên Phong đột nhiên trở nên rét lạnh làm Từ Mạn Nhu run rẩy. Cô liếc nhìn hắn, đột nhiên trở nên ấp úng như cô học trò nhỏ không thuộc bài.
“Tôi... tôi... không có ý đó...” “Vậy ý của em là gì?”
Từ Mạn Nhu khóc không ra nước mắt, sao cô cứ nhiều lời với tên điên này làm gì cho khổ cơ chứ?
“Anh chắc mệt lắm rồi, vậy nghỉ ngơi đi, nhé!” Từ Mạn Nhu tìm cách chuyển chủ đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT