“Rầm rầm…” Tiếng xe từ xa vọng đến, Quân Dao lập tức đứng thẳng lưng, dòng tai lắng nghe, tiếng xe càng ngày càng gần, là một đoàn xe. Cô vui mừng chạy về phía cổng, ấn nút mở cổng.
Vệ sĩ thấy thế hốt hoảng chạy theo, “Thiếu phu nhân, đợi đã.”
Một vệ sĩ khác nhìn từ camera quan sát, ra dấu Với vệ sĩ đang chạy theo Quân Dao, người đó mới
yên tâm đứng lại.
Quân Dao đứng ở cổng, nhìn đoàn xe đang đi đến gần, trái tim càng bồn chồn, lo lắng, nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng anh đã về rồi.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại trước cổng, người trên xe bước xuống, chân anh dài, chỉ vài bước đã đến bên cô, ôm lấy Quần Dao.
“Sao em lại ra đây, có chuyện gì?” Cố Tư Bạch lo lắng hỏi.
Quân Dao nhìn anh từ trên xuống dưới, bàn tay nhỏ bé của cô sờ khắp
người anh, không thấy vết thương thì trái tim treo lơ lửng của cô mới
được đặt xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt rưng rưng vì mừng rỡ, ôm
chầm lấy anh.
“Anh không sao là tốt rồi. Em lo quá.” Cô nức nở khe khẽ.
Cố Tư Bạch cũng siết chặt tay, ôm cô vào lòng, rồi anh nhẹ đẩy cô ra, hơi nhíu mày, “Sao áo em ướt thế này?”
“Em… chắc là do sương…”
Anh càng cau mày chặt, “Em dầm sương cả đêm? Nhỡ bị cảm thì sao?”
“Không có, em mới đi ra đây một lúc thôi, thật đấy” Ánh mắt cô như cún con vô tội nhìn anh.
Lông mày Cố Tư Bạch lúc này mới giãn ra một chút. “Mau vào nhà thay đồ đi kẻo bị cảm”
Chiếc xe thứ hai hạ cửa kính, một người thò đầu ra. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, người bị thương là tôi đó, hai người tình chàng ý thiếp như
vậy có nghĩ đến tôi vừa chảy máu đến chết vừa phải thồn cơm chó của hai
người không?”
Quân Dao nghe tiếng nói thì giật mình quay đầu lại nhìn, là Tiểu Hoa đang nhăn nhó mặt mày.
“Tiểu Hoa, cô bị thương ở đâu, để tôi xem nào” .
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, chạy về phía Tiểu Hoa, mở cửa xe, ngó vào,“Trời, áo có đầy máu rồi, mau vào nhà.”
Cố Tư Bạch thong thả đi phía sau, anh nhìn vợ mình đang cuống quýt
chăm sóc cho Tiểu Hoa thì hắng giọng, “Đã cầm máu rồi, không chết được
đâu.”
“Thiếu gia, anh vô lương tâm thật đấy.” Tiểu Hoa làu bàu.
Quân Dao cũng quay đầu lườm anh, “Cô ấy đang bị thương mà anh nói thế được à?” Rồi cô quay qua đỡ Tiểu Hoa đi vào, “Nào, đi cẩn thận.”
Sau khi vào nhà chính, bác sĩ kiểm tra vết thương, sát trùng và khâu
lại. May là chỉ là vết thương vượt qua cánh tay nên khá nhẹ, nghỉ ngơi
vài hôm là ổn. Cũng có vài anh em khác bị thương, nặng thì được đưa
thẳng đến bệnh viện, nhẹ đều về để bác sĩ ở Dao Uyển xử lý cho.
“Tiểu Hoa, cô nhớ tránh mấy thứ như trứng, tôm… kẻo sẽ tạo sẹo lồi đấy” Quân Dao giúp Tiểu Hoa mặc áo, dặn dò.
“Thiếu phu nhân, tôi không sao đâu, chút vết thương nhỏ này vài hôm là lành ấy mà, tôi quen rồi.”
Nhìn Tiểu Hoa bị thương, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hơn nhưng dáng vẻ
không chút đau đớn hay khổ sở, vẫn vững chãi như ngày thường khiến Quân
Dao vừa xót xa vừa khâm phục. Cô gái nhỏ này đã phải trải qua bao nhiêu
chuyện mới có thể vững vàng như thế này chứ.
“Rầm rầm…” Tiếng xe từ xa vọng đến, Quân Dao lập tức đứng thẳng lưng, dòng tai lắng nghe, tiếng xe càng ngày càng gần, là một đoàn xe. Cô vui mừng chạy về phía cổng, ấn nút mở cổng.
Vệ sĩ thấy thế hốt hoảng chạy theo, “Thiếu phu nhân, đợi đã.”
Một vệ sĩ khác nhìn từ camera quan sát, ra dấu Với vệ sĩ đang chạy theo Quân Dao, người đó mới
yên tâm đứng lại.
Quân Dao đứng ở cổng, nhìn đoàn xe đang đi đến gần, trái tim càng bồn chồn, lo lắng, nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng anh đã về rồi.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại trước cổng, người trên xe bước xuống, chân anh dài, chỉ vài bước đã đến bên cô, ôm lấy Quần Dao.
“Sao em lại ra đây, có chuyện gì?” Cố Tư Bạch lo lắng hỏi.
Quân Dao nhìn anh từ trên xuống dưới, bàn tay nhỏ bé của cô sờ khắp
người anh, không thấy vết thương thì trái tim treo lơ lửng của cô mới
được đặt xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt rưng rưng vì mừng rỡ, ôm
chầm lấy anh.
“Anh không sao là tốt rồi. Em lo quá.” Cô nức nở khe khẽ.
Cố Tư Bạch cũng siết chặt tay, ôm cô vào lòng, rồi anh nhẹ đẩy cô ra, hơi nhíu mày, “Sao áo em ướt thế này?”
“Em… chắc là do sương…”
Anh càng cau mày chặt, “Em dầm sương cả đêm? Nhỡ bị cảm thì sao?”
“Không có, em mới đi ra đây một lúc thôi, thật đấy” Ánh mắt cô như cún con vô tội nhìn anh.
Lông mày Cố Tư Bạch lúc này mới giãn ra một chút. “Mau vào nhà thay đồ đi kẻo bị cảm”
Chiếc xe thứ hai hạ cửa kính, một người thò đầu ra. “Thiếu gia, thiếu phu nhân, người bị thương là tôi đó, hai người tình chàng ý thiếp như
vậy có nghĩ đến tôi vừa chảy máu đến chết vừa phải thồn cơm chó của hai
người không?”
Quân Dao nghe tiếng nói thì giật mình quay đầu lại nhìn, là Tiểu Hoa đang nhăn nhó mặt mày.
“Tiểu Hoa, cô bị thương ở đâu, để tôi xem nào” .
Quân Dao đẩy Cố Tư Bạch ra, chạy về phía Tiểu Hoa, mở cửa xe, ngó vào,“Trời, áo có đầy máu rồi, mau vào nhà.”
Cố Tư Bạch thong thả đi phía sau, anh nhìn vợ mình đang cuống quýt
chăm sóc cho Tiểu Hoa thì hắng giọng, “Đã cầm máu rồi, không chết được
đâu.”
“Thiếu gia, anh vô lương tâm thật đấy.” Tiểu Hoa làu bàu.
Quân Dao cũng quay đầu lườm anh, “Cô ấy đang bị thương mà anh nói thế được à?” Rồi cô quay qua đỡ Tiểu Hoa đi vào, “Nào, đi cẩn thận.”
Sau khi vào nhà chính, bác sĩ kiểm tra vết thương, sát trùng và khâu
lại. May là chỉ là vết thương vượt qua cánh tay nên khá nhẹ, nghỉ ngơi
vài hôm là ổn. Cũng có vài anh em khác bị thương, nặng thì được đưa
thẳng đến bệnh viện, nhẹ đều về để bác sĩ ở Dao Uyển xử lý cho.
“Tiểu Hoa, cô nhớ tránh mấy thứ như trứng, tôm… kẻo sẽ tạo sẹo lồi đấy” Quân Dao giúp Tiểu Hoa mặc áo, dặn dò.
“Thiếu phu nhân, tôi không sao đâu, chút vết thương nhỏ này vài hôm là lành ấy mà, tôi quen rồi.”
Nhìn Tiểu Hoa bị thương, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hơn nhưng dáng vẻ
không chút đau đớn hay khổ sở, vẫn vững chãi như ngày thường khiến Quân
Dao vừa xót xa vừa khâm phục. Cô gái nhỏ này đã phải trải qua bao nhiêu
chuyện mới có thể vững vàng như thế này chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT