Từ Mạn Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, hi vọng đây
chỉ là một giấc mơ. Nhưng không phải, Hoắc Thiên Phong vẫn ngồi đó, chăm chú nhìn cô. Lần này Từ Mạn Nhu dứt khoát nhắm mắt, không muốn nhìn,
không muốn nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Hắn thở dài, nói nhỏ, “Mạn Nhu…” nhưng lại không biết phải nói gì
tiếp theo. Hồi lâu sau, hắn đứng dậy, đi ra ngoài, lấy điện thoại ra ấn
số gọi. Sau khi dặn dò bên kia xong, hắn quay trở lại phòng bệnh.
Nghe tiếng cửa mở,Từ Mạn Nhu đang nhìn trần nhà lập tức nhắm mắt, nằm im.
“Mạn Nhu, là tôi không đúng, tôi không nên cưỡng ép em.” Hoắc Thiên Phong khó khăn mở lời.
Từ Mạn Nhu kinh ngạc đến nỗi mở bừng mắt, không tin nổi vào tai mình, Hoắc Thiên Phong cao ngạo từ trong xương tủy, vậy mà lại nói với cô
bằng giọng điệu nhún nhường, khép nép đó sao?
Cô bật cười, đôi môi khô khốc, cổ họng cũng đau nhức, khó khăn nói,
“Hoắc tổng, anh lại muốn chơi trò gì nữa đây? Tôi mệt rồi, không có sức
bồi anh. Phiền anh vui lòng tìm người khác chơi cùng.
“Từ Mạn Nhu, tại sao em phải cứng đầu như vậy? Tại sao không thể ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi? Sao luôn tìm cách chống đối tôi?”
Từ Mạn Nhu nhếch môi cười, đây mới đúng là Hoắc Thiên Phong mà cô
biết, độc đoán, luôn cho mình là nhất, người khác phải nghe lời mình vô
điều kiện. Cô lắc đầu, chầm chậm nói.
“Hoắc tổng, tại sao tôi phải ở bên anh? Anh là cái gì của tôi mà ra
lệnh cho tôi? Tôi là cá thể độc lập, có suy nghĩ và cảm xúc, anh không
có quyền bắt tôi ở cạnh anh.”
“Nhưng tôi giúp em chữa trị cho thằng bé đó.”
Từ Mạn Nhu cười giễu cợt, “Anh giúp chữa trị hay giúp hại thêm bé
An.Vốn dĩ bệnh tình em ấy đang được khống chế, tại sao từ lúc anh giúp
bệnh em ấy lại trở nặng hơn? Chính tại tôi nghe thấy anh nói cứ để bệnh
tình em ấy như vậy, không phẫu thuật dù đã tìm được tùy thích hợp.”
Cô dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói, “Hoắc tổng, làm ơn tha cho tôi, tôi không đủ sức chơi đùa với anh. Tha cho tôi đi”.
Hoắc Thiên Phong cúi đầu, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cất lời,
“Được, tôi cho em lựa chọn, bên cạnh tôi hoặc đi đầu tùy ý em”.
Nói rồi hắn rời khỏi bệnh viện, bóng dáng mạnh mẽ, tự tin đến kiêu ngạo thường ngày bây giờ lại toát lên vẻ cô độc, quạnh quẽ.
Từ Mạn Nhu nhìn hắn rời đi, cô không tin lời hắn nói. Hoắc Thiên
Phong là người như thế nào cô hiểu quá rõ, sao hắn có thể dễ dàng buông
tha cho cô như thế chứ. Có lẽ lại là một trò nào đó của hắn mà thôi.
Cô thở dài, tại sao hắn cứu cô làm gì? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa hành hạ cô đủ hay sao?
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân và tiếng trò chuyện, cô không nghe rõ, cũng không để tâm lắm.
Nhưng vài giây sau tiếng cánh cửa mở ra, Từ Mạn Nhu chán nản trong
lòng, chẳng phải vừa rồi hắn còn nói sẽ cho cô lựa chọn, vậy mà chưa đầy vài phút đã trở mặt rồi sao?
Nhưng khi nhìn thấy người đi vào, Từ Mạn Nhu kinh ngạc đến nỗi không thốt nổi thành lời.
Từ Mạn Nhu kinh ngạc đến mức hơi nhổm người dậy, bé An được đẩy đến bên cạnh giường bệnh, ánh mắt lấp lánh vui vẻ.
“Chị Mạn Nhu, em đến thăm chị đây?
Mẹ Từ và bé An, Từ Mạn Nhu không tin nổi vào mắt mình, hồi lâu cô mới lên tiếng được, “Mọi người… sao mọi người lại ở đây?”
Mẹ Từ dịu dàng ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc cho Từ Mạn Nhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT