Hoắc Thiên Phong giận dữ hung hăng trút giận lên cơ thể mảnh mai của Từ Mạn Nhu.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới thỏa mãn rời khỏi cô, đi vào phòng tắm. Từ Mạn Nhu nằm trên sàn nhà lạnh như băng, ánh mắt cô nhìn xuống cổ tay mảnh mai đang để trên đất của mình.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo chầm chậm rời khỏi hốc mắt, lăn dài trên má rồi rơi xuống nền nhà.
Từ Mạn Nhu đột nhiên bật cười, tiếng cười rất khẽ, chứa đựng muôn vàn chua chát, cay đắng, bất lực cùng căm phẫn.
Sau khi Hoắc Thiên Phong tắm xong, hắn nhìn thấy Từ Mạn Nhu nằm trên
nền đất, liền đi tới, bế cô đặt lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Ánh mắt hắn dừng lại trên bờ môi bị cắn sưng tấy, rách một vệt dài của cô.
“Em vẫn muốn ương bướng như vậy? Tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút, sẽ tốt hơn”
Nói rồi hắn rời đi, sang căn phòng bên cạnh. Sau khi cánh cửa đóng
lại, Từ Mạn Nhu không kìm chế nổi nữa, cô bật khóc. Suốt mấy tháng qua
bị giam cầm ở đây, cô như một hình nộm vô hồn, ngày ngày ngồi bên cửa sổ nhìn mặt trời mọc rồi lặn, dường như là một vòng lặp vô tận.
Nhưng tối nay, Hoắc Thiên Phong đã kéo cô ra khỏi vòng lặp trống rỗng vô hồn đó, nhắc cô nhớ về hoàn cảnh bi thảm hiện giờ của cô.
Từ Mạn Nhu chân trần bước xuống giường, cầm chiếc ly uống nước đi vào nhà tắm. Cô không mặc quần áo, cơ thể yểu điệu xinh đẹp như nữ thần,
nhưng ánh mắt ngập tràn đau khổ và tuyệt vọng. Cô xả đầy một bồn nước ấm lớn, ngồi vào đó.
Trong phòng này không có dao, cô đập ly thủy tinh xuống sàn, nhặt một mảnh, đặt vào đường gân xanh mờ nhạt nơi cổ tay.
Rồi Từ Mạn Nhu mỉm cười, nụ cười đẹp đến đau lòng. Cô mạnh mẽ ấn mảnh thủy tinh xuống làn da mỏng manh của mình.
Một sợi tơ màu đỏ tươi chầm chậm chảy ra. Ánh mắt Từ Mạn Nhu lóe lên
vẻ hài lòng, cô tiếp tục cứa mạnh mảnh thủy tinh. Máu đỏ tươi chảy ra
khỏi tay, sự sống chảy ra khỏi tay. Cô không thấy đau, chỉ cảm thấy vô
cùng vui vẻ, vô cùng hài lòng.
Vậy là cô được giải thoát khỏi tất cả đau đớn, nhục nhã này rồi. Khóe môi Từ Mạn Nhu cong lên, nở nụ cười hài lòng. Cô duỗi người, ngả đầu ra phía sau, trông giống như một người bình thường đang tận hưởng làn nước ấm vờn quanh mỗi tấc da thịt trên cơ thể mình.
Cổ tay mảnh mai đặt lên thành bồn tắm, máu chảy thành hai dòng, một nhỏ xuống nền nhà lát gạch trắng, một chảy vào nước tắm.
Mọi thứ trước mắt tối dần đi, ý thức cũng dần mụ mị, Từ Mạn Nhu thở dài, trong lòng thầm nói, “Tạm biệt, cuộc sống!”.
Trong căn phòng sát bên cạnh, Hoắc Thiên Phong đang nằm trên chiếc
giường lớn. Hắn nằm mãi vẫn chưa ngủ được, tâm trạng vừa rồi còn thoải
mái, bây giờ đột nhiên thấy có chút thấp thỏm bất an.
Nghĩ đến ánh mắt trống rỗng đáng thương của Từ Mạn Nhu, đột nhiên hắn thấy hơi mềm lòng.
Hắn điên rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Thiên Phong, kẻ nổi
danh là ác ma tàn độc, chưa từng nương tay cho bất cứ ai lại cảm thấy
mềm lòng vì một người đàn bà.
Nhưng càng nằm, hắn càng thấy tâm trạng nóng nảy như lửa đốt. Nghĩ
đến tiếng hát ngọt ngào của Từ Mạn Nhu, hắn đột nhiên thấy nhớ cảm giác
ấy.
Từ trước đến nay hắn là kiểu người khó ngủ.Vì vậy phòng ngủ phải được thiết kế cách âm tốt, không tiếng ồn hắn mới có thể ngủ được.
Nhưng không hiểu sao khi nghe tiếng hát nhẹ nhàng, trong vắt của Từ
Mạn Nhu, hắn cảm thấy Cơ thể và cả thần kinh đều được thả lỏng, dễ dàng
chìm vào giấc ngủ hơn.
Nằm mãi không ngủ được, Hoắc Thiên Phong bực bội đứng dậy, đi đi đi
lại trong phòng vài vòng, vẫn cảm thấy bức bối khó chịu vô cùng.
Nhưng một người kiêu ngạo từ trong xương tủy như Hoắc Thiên Phong
trước nay chỉ quen ép buộc, ra lệnh, hắn không thể và cũng không biết
phải làm lành với Từ Mạn Nhu như thế nào.
Nên nói gì với cô ấy.Với ánh mắt vừa rồi của Từ Mạn Nhu, e rằng càng cưỡng ép càng không được.
Đau đầu với mớ suy nghĩ rối như tơ vò, Hoắc Thiên Phong liền mở cửa,
đi thẳng qua phòng Từ Mạn Nhu. Hắn là kiểu người làm việc quyết đoán,
không phải kiểu cứ nghĩ qua nghĩ lại không dám làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT