Tống Quang Diệu và Hoắc Thiên Phong khác nhau một trời một vực, không thể dùng cách mồi chài Tống Quảng Diêu để đi quyến rũ Hoắc Thiên Phong được, vì vậy Quân Tú Anh chỉ có thể ngồi im, giả vờ ngoan ngoãn.

Hắn đột nhiên rút điện thoại, ung dung soạn một tin nhắn gửi đi, sau đó đặt điện thoại xuống bàn, nhàn nhã thưởng thức ly rượu, ngắm cảnh thành phố tấp nập phía dưới chân, hoàn toàn coi Quân Tú Anh như không khí.

Chừng năm phút sau, màn hình điện thoại của Hoắc Thiên Phong sáng lên, hắn liếc mắt nhìn, khóe môi cong lên, sau đó nhìn Quân Tú Anh, lên tiếng. “Quân tiểu thư có muốn ngủ với tôi không?” Trực tiếp như vậy?

Bá đạo như vậy?

Quân Tú Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cô ta vẫn nghĩ sẽ phải cò cưa qua lại, ẩn ý các kiểu, chứ không phải nói thẳng như thế này, nhất thời khiến cô ta đứng hình mất mấy giây, hai mắt trợn tròn.

“Sao? Không muốn? Hoắc Thiên Phong tôi trước nay không thích cưỡng ép phụ nữ

Trừ một người. Một người khiến hắn mỗi lần nhìn thấy lại sôi trào dục Vọng. Cũng là người duy nhất có lá gan mời hắn một ly rượu có thuốc độc. Từ Mạn Nhu, được lắm!

“Em… được Hoắc tổng quan tâm là vinh dự của em” Quân Tú Anh cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới, ra dáng con nhà lành.

Hoắc Thiên Phong nhếch môi cười khinh bỉ. Loại phụ nữ như cô ta đúng là khiến hắn chán ghét vô cùng.

Hai người đi xuống tầng ba mươi lăm, vào một căn phòng VIP. Trong phòng được bài trí với tông màu đỏ và trắng, vô cùng quyến rũ, còn có tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên.



Quân Tú Anh vui sướng trong lòng, hóa ra người lạnh lùng như Hoắc Thiên Phong lại lãng mạn đến thế.

Hai má cô ta đỏ hồng vì vui sướng, lập tức tiến đến, vươn tay muốn nắm lấy tay Hoắc Thiên Phong nhưng hắn nghiêng người tránh qua, giọng nói lạnh như bằng vang lên.

“Cô đi tắm đi”

Hắn ngại bẩn.

Quân Tú Anh hơi hụt hẫng, nhưng cô ta lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, bước vào phòng tắm. Hoắc Thiên Phong ngồi trên ghế sô pha, đôi chân dài vắt chéo đặt trên bàn, hắn mở điện thoại, ấn vào thư mục ảnh, trong đó có một bức ảnh một cô gái xinh đẹp mặc váy dài trắng như tuyết, mái tóc đen mềm mại trên chiếc gối màu trắng, xinh đẹp như nàng công chúa ngủ trong rừng.

Lần đó Từ Man Nhu mệt lả ngủ không biết gì, lúc hắn tắm xong đi ra thấy cô đã ngủ, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại chụp một bức ảnh, sau đó đi về phòng mình. Nhưng còn khó hiểu hơn đó là mấy tháng nay thi thoảng hắn lại lôi bức ảnh này ra ngắm nhìn.

Hắn muốn gặp Từ Mạn Nhu, nhưng nhớ tới hành động điên cuồng của cô, hắn lại dừng lại.

Thuộc hạ báo cô cả ngày im lặng, chỉ ăn một chút cháo, không nói không cười, giống như vô hồn. Hoắc Thiên Phong nghiến răng, người đàn bà này thật cứng đầu, dám không chịu khuất phục Hoắc Thiên Phong hắn. Để hắn xem cô cứng đầu cứng cổ được đến bao giờ.

Đúng lúc này tiếng cửa nhà tắm vang lên, Hoắc Thiên Phong ấn nút tắt điện thoại, đặt xuống bàn. Quân Tú Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra. Phía trên hở, phía dưới ngắn, cô ta mỉm cười lẳng lơ, có ý nghiêng người khoe vóc dáng nóng bỏng của mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play