Cuối cùng Từ Mạn Nhu cũng trả lời được câu hỏi, không phải hắn đột nhiên đổi tính, mà có lẽ Hoắc Thiên Phong gặp được chuyện vui gì đó, vì vậy không phạt cô như mọi khi. Nhưng hắn bắt cô mặc những bộ đồ tình thú mua buổi chiều, rồi nhảy múa cho hắn xem.

Không biết hắn đòi hỏi bao nhiêu lần, cho tới tận khi Từ Mạn Nhu ngất đi, không biết gì nữa. Sáng nay rất muốn cô ấy mới tỉnh dậy, cả người đau ê ẩm, thấy Hoắc Thiên Phong đã bỏ đi từ lâu, cô ấy liền lén lút vào nhà vệ sinh, lấy chiếc điện thoại lén lút giấu được ra gọi cho Quân Dao.

Vừa rồi Hoắc Thiên Phong nói đi công tác và muốn đưa cô ấy đi cùng. Dĩ nhiên đó không phải chuyến đi chơi vui vẻ, Từ Mạn Nhu hiểu hắn chỉ muốn mang theo cô làm công cụ phát tiết mà thôi.

Từ Mạn Nhu mở tủ quần áo, cả một tủ đầy ắp những bộ đồ hở hang đủ hình đủ dạng đủ màu sắc. Sống mũi đột nhiên cay sè, nước mắt như chuỗi châu đứt sợi, lăn dài trên gò má tinh tế, trắng ngần như sứ của Từ Mạn Nhu.

Cô kéo những bộ váy áo xuống, hai tay siết chặt đám quần áo, cô gục lên đống quần áo ấy, khóc nấc không thành tiếng. Đau đớn, nhục nhã, tủi thân. Tại sao cô lại gặp phải tên ác ma này?

Cô muốn được tự do!

Cô muốn sống cuộc đời của cô! Cô không phải búp bê cho kẻ khác tùy ý giày vò!

Khóc chán thì ngồi dậy, ở đây nửa năm trời, Từ Mạn Nhu đã quá quen với việc này rồi. Từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, cô trưởng thành, hiểu chuyện hơn bạn bè đồng trang lứa, cô hiểu hoàn cảnh lúc này của mình, nếu cứ nằm đó khóc lóc chẳng giúp ích được gì.

Sau khi khóc xong, Từ Mạn Nhu lôi một chiếc vali ra, bắt đầu ném những bộ đồ vào đó.Vừa ném vừa thầm chửi rủa tên đàn ông khốn kiếp Hoắc Thiên Phong.

Buổi tối, đúng bảy giờ Hoắc Thiên Phong trở về, nhìn thấy Từ Mạn Nhu đã mặc một bộ quần áo dài, góc phòng là một chiếc vali, hắn gật đầu hài lòng, “Đi thôi.”

Từ Mạn Nhu mặc quần jean xanh và áo phông đen, mái tóc cột cao, trẻ trung, xinh xắn, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Cô không thích mặc váy, càng ghét trang điểm, bởi nếu mặc váy rất có nguy cơ bị tên ác ma kia lợi dụng, thậm chí có lúc cô còn nghĩ quẩn, muốn hủy hoại dung nhan của mình đi để Hoắc Thiên Phong không còn để ý đến cô ấy nữa.

Bọn họ lên chiếc máy bay tư nhân sang trọng,



bên trong có phòng dành riêng cho Hoắc Thiên Phong. Căn phòng xa hoa, trông như phòng khách sạn năm sao. Lần đầu tiên Từ Mạn Nhu đi máy bay, lại là máy bay từ nhân xa hoa đến mức này khiến cô rất bỡ ngỡ. Nhưng nếu không có tên ác ma kia bên cạnh, chắc chắn sẽ tuyệt hơn rất nhiều.

Hắn ngồi xuống ghế, búng tay. “Rót rượu cho tôi.”

Từ Mạn Nhu mím môi, với tay lấy một chai rượu mạnh, nhưng hắn xua tay, “Thay bộ đồ khác, rượu vang đỏ”

“Anh muốn tôi mặc cái gì?” Từ Mạn Nhu khịt mũi, thấp giọng nói.

“Dĩ nhiên là bộ đồ hầu gái đó?” Hoắc Thiên Phong nhếch môi, nói.

Cô lén trừng hắn một cái, rồi mở vali, bới tìm bộ đồ hầu gái, sau đó đi về phía nhà vệ sinh. Nhìn chiếc vali xếp lộn xộn lung tung, Hoắc Thiên Phong nhíu mày, giọng cũng lạnh xuống vài phần.

Cuối cùng Từ Mạn Nhu cũng trả lời được câu hỏi, không phải hắn đột nhiên đổi tính, mà có lẽ Hoắc Thiên Phong gặp được chuyện vui gì đó, vì vậy không phạt cô như mọi khi. Nhưng hắn bắt cô mặc những bộ đồ tình thú mua buổi chiều, rồi nhảy múa cho hắn xem.

Không biết hắn đòi hỏi bao nhiêu lần, cho tới tận khi Từ Mạn Nhu ngất đi, không biết gì nữa. Sáng nay rất muốn cô ấy mới tỉnh dậy, cả người đau ê ẩm, thấy Hoắc Thiên Phong đã bỏ đi từ lâu, cô ấy liền lén lút vào nhà vệ sinh, lấy chiếc điện thoại lén lút giấu được ra gọi cho Quân Dao.

Vừa rồi Hoắc Thiên Phong nói đi công tác và muốn đưa cô ấy đi cùng. Dĩ nhiên đó không phải chuyến đi chơi vui vẻ, Từ Mạn Nhu hiểu hắn chỉ muốn mang theo cô làm công cụ phát tiết mà thôi.

Từ Mạn Nhu mở tủ quần áo, cả một tủ đầy ắp những bộ đồ hở hang đủ hình đủ dạng đủ màu sắc. Sống mũi đột nhiên cay sè, nước mắt như chuỗi châu đứt sợi, lăn dài trên gò má tinh tế, trắng ngần như sứ của Từ Mạn Nhu.

Cô kéo những bộ váy áo xuống, hai tay siết chặt đám quần áo, cô gục lên đống quần áo ấy, khóc nấc không thành tiếng. Đau đớn, nhục nhã, tủi thân. Tại sao cô lại gặp phải tên ác ma này?

Cô muốn được tự do!



Cô muốn sống cuộc đời của cô! Cô không phải búp bê cho kẻ khác tùy ý giày vò!

Khóc chán thì ngồi dậy, ở đây nửa năm trời, Từ Mạn Nhu đã quá quen với việc này rồi. Từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, cô trưởng thành, hiểu chuyện hơn bạn bè đồng trang lứa, cô hiểu hoàn cảnh lúc này của mình, nếu cứ nằm đó khóc lóc chẳng giúp ích được gì.

Sau khi khóc xong, Từ Mạn Nhu lôi một chiếc vali ra, bắt đầu ném những bộ đồ vào đó.Vừa ném vừa thầm chửi rủa tên đàn ông khốn kiếp Hoắc Thiên Phong.

Buổi tối, đúng bảy giờ Hoắc Thiên Phong trở về, nhìn thấy Từ Mạn Nhu đã mặc một bộ quần áo dài, góc phòng là một chiếc vali, hắn gật đầu hài lòng, “Đi thôi.”

Từ Mạn Nhu mặc quần jean xanh và áo phông đen, mái tóc cột cao, trẻ trung, xinh xắn, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Cô không thích mặc váy, càng ghét trang điểm, bởi nếu mặc váy rất có nguy cơ bị tên ác ma kia lợi dụng, thậm chí có lúc cô còn nghĩ quẩn, muốn hủy hoại dung nhan của mình đi để Hoắc Thiên Phong không còn để ý đến cô ấy nữa.

Bọn họ lên chiếc máy bay tư nhân sang trọng,

bên trong có phòng dành riêng cho Hoắc Thiên Phong. Căn phòng xa hoa, trông như phòng khách sạn năm sao. Lần đầu tiên Từ Mạn Nhu đi máy bay, lại là máy bay từ nhân xa hoa đến mức này khiến cô rất bỡ ngỡ. Nhưng nếu không có tên ác ma kia bên cạnh, chắc chắn sẽ tuyệt hơn rất nhiều.

Hắn ngồi xuống ghế, búng tay. “Rót rượu cho tôi.”

Từ Mạn Nhu mím môi, với tay lấy một chai rượu mạnh, nhưng hắn xua tay, “Thay bộ đồ khác, rượu vang đỏ”

“Anh muốn tôi mặc cái gì?” Từ Mạn Nhu khịt mũi, thấp giọng nói.

“Dĩ nhiên là bộ đồ hầu gái đó?” Hoắc Thiên Phong nhếch môi, nói.

Cô lén trừng hắn một cái, rồi mở vali, bới tìm bộ đồ hầu gái, sau đó đi về phía nhà vệ sinh. Nhìn chiếc vali xếp lộn xộn lung tung, Hoắc Thiên Phong nhíu mày, giọng cũng lạnh xuống vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play