“Được chứ, đợi bà nhé.” Nói xong bà đi vào nhà, tìm một mảnh giấy rồi đưa cho Cố Tư Bạch.

“Nếu cháu rảnh thì qua thăm nó, rồi gửi lời của bà nữa nhé” Mắt bà ngoại rơm rớm nước, mấy hôm trước bác sĩ nói thời gian của bà không còn nhiều nữa, thời gian có lẽ chỉ còn vài tháng, sức khỏe của bà cũng giảm sút rõ rệt từng ngày. Con gái bà đã khổ, bây giờ bà chỉ mong cháu gái được đối xử tốt một chút, mong sau này nó không gặp phải một người đàn ông tệ bạc như Quân Khải.

Cố Tư Bạch cầm lấy tờ giấy, lúc này tài xế cũng đến đón cậu đi học, Cố Tư Bạch tự nhủ cuối tuần có thời gian rảnh sẽ qua đó thăm Dao Dao, chơi cùng cô bé cả ngày chủ nhật.

Nhưng cuộc đời luôn có những bất ngờ không dự đoán trước được.

Cuối tuần ấy, Cố Tư Bạch đến địa chỉ bà ngoại Quân Dao cho nhưng Quân Khải đã chuyển khỏi đó từ lâu, ông ta và Trương Như Ngọc đã chuyển về biệt thự sống, bà ngoại Quân Dao hoàn toàn không biết việc này. Cố Tư Bạch vô cùng thất vọng khi nhìn thấy cánh cổng đóng im ỉm và những người hàng xóm nói rằng gia đình Quân Dao đã chuyển đi từ lâu.

Cậu trở về tìm bà ngoại Quân Dao, bà cũng vô cùng bất ngờ.

“Vậy ư? Bà không biết, cháu đừng buồn, để bà gọi hỏi xem bây giờ Dao Dao đang sống ở đâu.”

Bà ngoại lật đật đi vào nhấc chiếc điện thoại bàn lên, một tay lật giở cuốn sổ nhỏ đặt bên cạnh. Nhưng đột nhiên cánh tay bà cứng đờ lại. Toàn thân bà ngoại từ từ đổ ra sau, khóe miệng co giật không nói được. Cố Tư Bạch đứng đó, nhìn thấy bà ngoại Quân Dao như thế thì hốt hoảng gọi xe cấp cứu đưa bà vào bệnh viện..

Cũng may cấp cứu kịp thời nên có thể cứu mạng bà ngoại Quần Dao, nhưng sức khỏe bà đã quá yếu, lại trải qua cơn đột quỵ vừa rồi nên bà

phải dùng ống thở, cũng không còn minh mẫn nữa.

Cố Tư Bạch dùng tiền của mình trả viện phí và thuê người chăm sóc cho bà. Suốt một năm trời ở cạnh bà và Dao Dao, cậu cũng đã sớm coi bà như bà ngoại của mình rồi. Thậm chí còn thân thiết hơn bà ruột của cậu.



Bởi lẽ cha mẹ Cố Tư Bạch đều xuất thân từ gia đình danh giá, ông bà nội ngoại của cậu đều rất nghiêm khắc, dạy bảo con cháu để có thể gánh vác được sản nghiệp gia đình.Vì thế Cố Tư Bạch chưa từng được nếm trải cảm giác hiền từ thậm chí có phần nuông chiều con cháu thái quá từ ông bà.

Nhưng bà ngoại của Quân Dao chỉ là một người bình thường, bà coi cháu ngoại của mình là tất cả, yêu thương, chiều chuộng cô bé hết mực, cũng rất quý mến cậu thiếu niên Cố Tư Bạch thông minh, sáng sủa, điềm tĩnh, hiểu chuyện, chững chạc như người lớn.

Tình cảm thân thiết bình dị ấy âm thầm nảy mầm trong tim cậu, nên khi bà Dao Dao bị bệnh, cậu ngày nào cũng vào thăm, mong bà mau khỏe lại.

Nằm viện hơn mười ngày thì bà không còn sức chống chọi với những khối u nữa, hôm ấy khi CỐ Tư Bạch vào thăm bà, bà ra dấu cho cậu đến gần mình. Rồi bà thì thào nói.

“Tư Bạch… bà biết bà không có tư cách nhờ cháu… nhưng bà cũng mong cháu quý Dao Dao thì thi thoảng đi thăm nó… bà nhớ nó lắm…”.

“Được chứ, đợi bà nhé.” Nói xong bà đi vào nhà, tìm một mảnh giấy rồi đưa cho Cố Tư Bạch.

“Nếu cháu rảnh thì qua thăm nó, rồi gửi lời của bà nữa nhé” Mắt bà ngoại rơm rớm nước, mấy hôm trước bác sĩ nói thời gian của bà không còn nhiều nữa, thời gian có lẽ chỉ còn vài tháng, sức khỏe của bà cũng giảm sút rõ rệt từng ngày. Con gái bà đã khổ, bây giờ bà chỉ mong cháu gái được đối xử tốt một chút, mong sau này nó không gặp phải một người đàn ông tệ bạc như Quân Khải.

Cố Tư Bạch cầm lấy tờ giấy, lúc này tài xế cũng đến đón cậu đi học, Cố Tư Bạch tự nhủ cuối tuần có thời gian rảnh sẽ qua đó thăm Dao Dao, chơi cùng cô bé cả ngày chủ nhật.

Nhưng cuộc đời luôn có những bất ngờ không dự đoán trước được.

Cuối tuần ấy, Cố Tư Bạch đến địa chỉ bà ngoại Quân Dao cho nhưng Quân Khải đã chuyển khỏi đó từ lâu, ông ta và Trương Như Ngọc đã chuyển về biệt thự sống, bà ngoại Quân Dao hoàn toàn không biết việc này. Cố Tư Bạch vô cùng thất vọng khi nhìn thấy cánh cổng đóng im ỉm và những người hàng xóm nói rằng gia đình Quân Dao đã chuyển đi từ lâu.



Cậu trở về tìm bà ngoại Quân Dao, bà cũng vô cùng bất ngờ.

“Vậy ư? Bà không biết, cháu đừng buồn, để bà gọi hỏi xem bây giờ Dao Dao đang sống ở đâu.”

Bà ngoại lật đật đi vào nhấc chiếc điện thoại bàn lên, một tay lật giở cuốn sổ nhỏ đặt bên cạnh. Nhưng đột nhiên cánh tay bà cứng đờ lại. Toàn thân bà ngoại từ từ đổ ra sau, khóe miệng co giật không nói được. Cố Tư Bạch đứng đó, nhìn thấy bà ngoại Quân Dao như thế thì hốt hoảng gọi xe cấp cứu đưa bà vào bệnh viện..

Cũng may cấp cứu kịp thời nên có thể cứu mạng bà ngoại Quần Dao, nhưng sức khỏe bà đã quá yếu, lại trải qua cơn đột quỵ vừa rồi nên bà

phải dùng ống thở, cũng không còn minh mẫn nữa.

Cố Tư Bạch dùng tiền của mình trả viện phí và thuê người chăm sóc cho bà. Suốt một năm trời ở cạnh bà và Dao Dao, cậu cũng đã sớm coi bà như bà ngoại của mình rồi. Thậm chí còn thân thiết hơn bà ruột của cậu.

Bởi lẽ cha mẹ Cố Tư Bạch đều xuất thân từ gia đình danh giá, ông bà nội ngoại của cậu đều rất nghiêm khắc, dạy bảo con cháu để có thể gánh vác được sản nghiệp gia đình.Vì thế Cố Tư Bạch chưa từng được nếm trải cảm giác hiền từ thậm chí có phần nuông chiều con cháu thái quá từ ông bà.

Nhưng bà ngoại của Quân Dao chỉ là một người bình thường, bà coi cháu ngoại của mình là tất cả, yêu thương, chiều chuộng cô bé hết mực, cũng rất quý mến cậu thiếu niên Cố Tư Bạch thông minh, sáng sủa, điềm tĩnh, hiểu chuyện, chững chạc như người lớn.

Tình cảm thân thiết bình dị ấy âm thầm nảy mầm trong tim cậu, nên khi bà Dao Dao bị bệnh, cậu ngày nào cũng vào thăm, mong bà mau khỏe lại.

Nằm viện hơn mười ngày thì bà không còn sức chống chọi với những khối u nữa, hôm ấy khi CỐ Tư Bạch vào thăm bà, bà ra dấu cho cậu đến gần mình. Rồi bà thì thào nói.

“Tư Bạch… bà biết bà không có tư cách nhờ cháu… nhưng bà cũng mong cháu quý Dao Dao thì thi thoảng đi thăm nó… bà nhớ nó lắm…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play