Trương Như Ngọc thập thò sau cánh cửa nãy giờ, nhìn thấy Quân Dao đã đi thật xa rồi thì mới chạy ra, giật lấy tấm thẻ từ trong tay Quân Dao, nãy giờ bà ta vẫn nấp sau cánh cửa, khi nghe thấy Quân Dao cho ông ấy tấm thẻ, bà ta vừa hí hửng vừa tức tối.Vì Quân Dao lựa chọn cho ông ấy khi

mà đã ra khỏi nhà, không nhìn thấy bà ta. Hừ, cha con bọn họ muốn lén lút cho nhau tiền ư, đừng hòng.

Bây giờ thấy Quân Dao đã về, còn Quân Khải thì đừng ngần người ra đó, bà ta lập tức giằng lấy tấm thẻ, hí hửng, “Tốt quá, nhà mình đang thiếu tiền.”

Quân Khải giật mình tỉnh khỏi những hồi ức không vui kia, ông ấy vươn tay muốn giằng lại tấm thẻ, “Không được, bà không được tiêu tiền trong này”

Nhưng dĩ nhiên Trương Như Ngọc giữ tấm thẻ rất chặt, bà ra nhíu mày, chất vấn, “Ông tính mang tiền đi đánh bạc nữa à? Nhà này còn chưa đủ thảm hay sao?”

Quân Khải bất lực thở dài, “Tôi không đánh bạc, lúc đó chỉ vì quá cùng quẫn nên tôi làm liều. Tiền này là của Dao Dao, tôi phải tìm cách trả lại nó, bà không thể tiêu được.”

“Cha” Quân Tú Anh từ trong nhà đi ra, “Chị ta đã cho cha tiền thì cha cứ tiêu đi, dù sao bây giờ chị ta cũng dựa vào Cố Tư Bạch, bọn họ đầu thiếu chút tiền này, chỉ có chúng ta mới thiếu thôi.”

“Tú Anh nói đúng đấy” Trương Như Ngọc vừa nói vừa nhét tấm thẻ vào túi.

“Mẹ, con cần tiền mua váy áo, giày dép, mũ phẩm để chuẩn bị tham gia show truyền hình kia, mẹ đưa thẻ cho con đi” Quân Tú Anh nói tỉnh bơ.

Trương Như Ngọc hơi chần chừ, không muốn đưa ra, nhưng Quân Tú Anh lại nói, “Mẹ không muốn đầu tư cho con sao? Đến lúc con nổi tiếng rồi, kiếm nhiều tiền mẹ là người đầu tiên được hưởng đó.”

Dù lòng đau như cắt nhưng Trương Như Ngọc cũng đành phải chấp nhận, “Được rồi, để đến đó rồi mẹ đưa cho con, bây giờ mẹ cứ tạm giữ đã.”

Sau khi rời khỏi tòa chung cư, Quân Dao liền nói, “Đi ăn lẩu cay thôi.” Nhưng cô chợt nhớ ra, lần trước hai người sau khi rời khỏi bệnh viện cũng đi ăn lẩu, sau đó xảy ra sự cố cô bị bắt cóc. Vừa rồi vì quá vui vẻ mà cô quên khuấy mất, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ ra.

“Tự Bạch, hay thôi đừng đi ăn nữa.” “Sao thế? Em không khỏe ở đâu à?”



Quân Dao khẽ lắc đầu, “Không phải, tại em nhớ ra lần trước mình đi ăn lẩu xong xảy ra chuyện đó.”

Cố Tự Bạch nghe vậy thì hiểu ra vấn đề, anh đan tay vào tay cô, hơi ấm từ bàn tay của Cố Tư Bạch cũng truyền qua tay cô. “Lần đó là do anh để em phải đi về một mình nên mới xảy ra chuyện. Em yên tâm, từ giờ anh sẽ cẩn thận”

“Tư Bạch, cảm ơn anh”.

Cô mỉm cười dựa đầu vào vai anh. Chiếc xe dừng lại trước một quán lẩu nướng. Hai người cùng nắm tay đi vào.

Sau khi gọi một bàn đầy đồ ăn, Quân Dao bắt đầu vui vẻ nhúng lẩu. Cố Tư Bạch vẫn như vậy, từ

nhỏ anh đã chỉ ăn những thực phẩm organic, nên không thích những thức ăn như này, vì vậy chỉ ăn chút ít.

Trương Như Ngọc thập thò sau cánh cửa nãy giờ, nhìn thấy Quân Dao đã đi thật xa rồi thì mới chạy ra, giật lấy tấm thẻ từ trong tay Quân Dao, nãy giờ bà ta vẫn nấp sau cánh cửa, khi nghe thấy Quân Dao cho ông ấy tấm thẻ, bà ta vừa hí hửng vừa tức tối.Vì Quân Dao lựa chọn cho ông ấy khi

mà đã ra khỏi nhà, không nhìn thấy bà ta. Hừ, cha con bọn họ muốn lén lút cho nhau tiền ư, đừng hòng.

Bây giờ thấy Quân Dao đã về, còn Quân Khải thì đừng ngần người ra đó, bà ta lập tức giằng lấy tấm thẻ, hí hửng, “Tốt quá, nhà mình đang thiếu tiền.”

Quân Khải giật mình tỉnh khỏi những hồi ức không vui kia, ông ấy vươn tay muốn giằng lại tấm thẻ, “Không được, bà không được tiêu tiền trong này”

Nhưng dĩ nhiên Trương Như Ngọc giữ tấm thẻ rất chặt, bà ra nhíu mày, chất vấn, “Ông tính mang tiền đi đánh bạc nữa à? Nhà này còn chưa đủ thảm hay sao?”

Quân Khải bất lực thở dài, “Tôi không đánh bạc, lúc đó chỉ vì quá cùng quẫn nên tôi làm liều. Tiền này là của Dao Dao, tôi phải tìm cách trả lại nó, bà không thể tiêu được.”



“Cha” Quân Tú Anh từ trong nhà đi ra, “Chị ta đã cho cha tiền thì cha cứ tiêu đi, dù sao bây giờ chị ta cũng dựa vào Cố Tư Bạch, bọn họ đầu thiếu chút tiền này, chỉ có chúng ta mới thiếu thôi.”

“Tú Anh nói đúng đấy” Trương Như Ngọc vừa nói vừa nhét tấm thẻ vào túi.

“Mẹ, con cần tiền mua váy áo, giày dép, mũ phẩm để chuẩn bị tham gia show truyền hình kia, mẹ đưa thẻ cho con đi” Quân Tú Anh nói tỉnh bơ.

Trương Như Ngọc hơi chần chừ, không muốn đưa ra, nhưng Quân Tú Anh lại nói, “Mẹ không muốn đầu tư cho con sao? Đến lúc con nổi tiếng rồi, kiếm nhiều tiền mẹ là người đầu tiên được hưởng đó.”

Dù lòng đau như cắt nhưng Trương Như Ngọc cũng đành phải chấp nhận, “Được rồi, để đến đó rồi mẹ đưa cho con, bây giờ mẹ cứ tạm giữ đã.”

Sau khi rời khỏi tòa chung cư, Quân Dao liền nói, “Đi ăn lẩu cay thôi.” Nhưng cô chợt nhớ ra, lần trước hai người sau khi rời khỏi bệnh viện cũng đi ăn lẩu, sau đó xảy ra sự cố cô bị bắt cóc. Vừa rồi vì quá vui vẻ mà cô quên khuấy mất, nhưng bây giờ đột nhiên nhớ ra.

“Tự Bạch, hay thôi đừng đi ăn nữa.” “Sao thế? Em không khỏe ở đâu à?”

Quân Dao khẽ lắc đầu, “Không phải, tại em nhớ ra lần trước mình đi ăn lẩu xong xảy ra chuyện đó.”

Cố Tự Bạch nghe vậy thì hiểu ra vấn đề, anh đan tay vào tay cô, hơi ấm từ bàn tay của Cố Tư Bạch cũng truyền qua tay cô. “Lần đó là do anh để em phải đi về một mình nên mới xảy ra chuyện. Em yên tâm, từ giờ anh sẽ cẩn thận”

“Tư Bạch, cảm ơn anh”.

Cô mỉm cười dựa đầu vào vai anh. Chiếc xe dừng lại trước một quán lẩu nướng. Hai người cùng nắm tay đi vào.

Sau khi gọi một bàn đầy đồ ăn, Quân Dao bắt đầu vui vẻ nhúng lẩu. Cố Tư Bạch vẫn như vậy, từ

nhỏ anh đã chỉ ăn những thực phẩm organic, nên không thích những thức ăn như này, vì vậy chỉ ăn chút ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play