“Đủ rồi!” Một âm thanh trầm khàn vang lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu nhìn, là Cố Tư Bạch vừa đẩy cửa bước ra, sau lưng anh là Quân Dao.

“Ồn ào!” CỐ Tư Bạch tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Chỉ có đối với duy nhất Quân Dao anh mới bao dung, dịu dàng.

Trương Như Ngọc lập tức đứng thẳng dậy, chạy qua chỗ Cố Tư Bạch, “Cố thiếu gia, Dao… Dao… tình hình ông Khải thế nào rồi, ông ấy đỡ chưa?”

Quân Dao thầm lắc đầu, người này đúng là trở mặt nhanh thật, còn vờ vịt tỏ vẻ quan tâm Quân Khải.

Cố Tư Bạch không trả lời, anh quay người đi vào phòng, anh cũng không muốn mấy người không biết phải trái này làm náo loạn hành lang bệnh viện.

Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh lập tức chạy vào. Đầu tiên bọn họ chạy luôn về phía giường bệnh, nói lý chắc chắn không lại, chỉ có thể dùng chiều bài tình cảm mà thôi.

“Mình, sức khỏe mình thế nào rồi? Sao lại phải vào viện nữa. Nghe mình nói đang phải nằm viện em liền tới đây ngay” Trương Như Ngọc tỏ vẻ hiền dịu, ngọt ngào.

Quân Khải nhìn khuôn mặt giả tạo của bà ta, chỉ thấy kinh tởm, ông tự hỏi tại sao trước đây bản thân có thể tin tưởng những lời dối trá, giả tạo như thế. Trương Như Ngọc thấy vẻ lạnh lùng của Quân Khải thì lập tức cầm lấy tay ông ấy, nước mắt sụt sùi.

“Mình, em biết em sai rồi, trước đây em sốc quá, chưa quen cuộc sống mới nên nói những điều dại dột, em không cố ý đâu, vợ chồng mình sống với nhau mấy chục năm, mình phải hiểu em chứ?”



Vẫn thấy Quân Khải không nói năng gì, bà ta tiếp tục rặn ra vài giọt nước mắt cá sấu, sụt sịt nói, “Mình vẫn giận em ư? Bây giờ đều là vợ chồng già cả rồi, em hứa với mình, giờ có rau ăn rau, có mắm ăn mắm, dù mình đã đem tất cả tài sản đi đánh bạc, em cũng không trách mình nữa đâu, chỉ cần cả nhà ta còn được ở bên nhau đã là hạnh phúc rồi.”

Bà ta không quên lôi chuyện Quân Khải từng đem hết tài sản bà ta lấy được trước khi bị Cố gia chèn ép dẫn đến phá sản để đi đánh bạc, muốn nhấn mạnh rằng ông cũng là người có lỗi, bởi vì ông gây lỗi trước nên tôi mới quá quắt một chút thôi, lỗi không hoàn toàn thuộc về tôi.

“Mình, mình nói gì với em đi mình.”

Quân Khải thở dài, nhìn gương mặt không chút son phấn của bà ta, không còn trẻ trung, xinh đẹp như ngày thường, nhưng cái ông quan tâm đầu phải vẻ bề ngoài đó nữa, mà ông cần là người vợ cùng mình chia sẻ, chứ không phải có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu như thế này.

“ừ, tôi biết rồi. Bà về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Mình đau ở đâu, để em đi mua cháo cho mình nhé. Rồi mai mốt mình khỏe lại về nhà, em vẫn dọn dẹp phòng sạch sẽ đợi mình.”

“Cha còn mệt không, con gái tới thăm cha đây”

Quân Tú Anh cũng ngồi xuống, sụt sịt, cô ta không tin ông ấy có thể nhẫn tâm với con gái ruột của mình.

Đúng là như vậy, Quân Khải có thể rất thất vọng với Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh nhưng sâu thăm trong đáy lòng ông ấy vẫn thương đứa con gái này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play