Vì tình yêu với những bộ ngực đàn bà.
Colin tự xem mình là một nhà ái quốc và là bầy tôi tận tụy của Hoàng gia. Nhưng Lạy Chúa, ngay bây giờ anh ghét nước Anh. Đất nước đáng ghét này, bị hành hạ bởi những cơn mưa không ngớt và khổ sở bởi những con đường bùn lầy, nhiều vết lún sâu, khó mà đi lại được.
Ngày đầu tiên ra khỏi York của họ rất suôn sẻ. Quá trình thay ngựa của họ diễn ra êm thấm. Anh dành một khoảng thời gian ngắn bên trong xe, nhưng hầu như toàn bộ chuyến đi anh ngồi cạnh xà ích. Các con đường thuận lợi và trời quang mây tạnh. Niềm hy vọng của anh dâng cao.
Thế rồi hôm nay, trời bắt đầu mưa. Và cứ thế. Cứ thế mãi.
Tại một trạm đổi xe, họ phải chờ cả tiếng đồng hồ trước khi có cỗ xe mới. Quãng đường dài toàn gặp trạng thái rất xấu, tốc độ của họ dần thành kiểu đi chậm rề rề.
Và suốt khoảng thời gian ấy, chiếc đồng hồ kêu tích tắc chậm dần trong đầu Colin. Mỗi giờ chậm trôi qua là họ lại càng tụt lùi xa hơn so với lịch trình. Việc chậm trễ đang khiến bên trong anh phát điên.
Anh phải đưa Minerva đến buổi hội nghị kịp thời. Anh đã hứa rồi. Nếu anh không thể thực hiện đến cùng, làm sao anh có thể yêu cầu cô tin tưởng anh trong suốt phần đời còn lại? Những ý định tốt và lời khen có cánh vẫn chưa đủ. Anh phải chứng tỏ điều này với cô và với bản thân mình.
Mọi thứ vẫn chưa mất hết. Họ vẫn còn đủ thời gian để đến Edinburgh, nhưng ngân sách của họ đang giảm dần. Không còn chỗ cho sai lầm nữa. Khi họ dùng bữa trưa mấy tiếng trước, Colin đã tự nhủ - từ giờ trở đi, tất cả phải đi đúng hướng.
Khoảng mười lăm dặm sau đó, họ bị kẹt.
Cơn khủng hoảng bắt đầu tại quán trọ vừa rồi. Không có con ngựa cho thuê nào và - do trời mưa và bùn đất - sẽ chẳng mong có con ngựa nào có sẵn. Colin đã sử dụng toàn bộ tài thuyết phục và số tiền đáng kể để hối thúc tay xà ích mau mau đi tiếp với cùng cỗ xe - đảm bảo với anh ta rằng nếu anh ta quẹo vào một con đường phụ, Colin biết một nơi cách đó vài dặm có thể đổi được những con ngựa mới, khỏe mạnh.
Và việc đó lẽ ra đã thành công rực rỡ, nếu như họ không tròng trành lăn vào một vết lún sâu khi đã đi được nửa đường, chôn hai bánh xe ngập cả nan hoa trong bùn.
Colin cố gắng làm giảm trọng lượng. Chẳng giúp ích được gì.
Anh vòng ra sau chiếc xe và dốc hết sức đẩy trong lúc tay xà ích quất vào những con ngựa. Chẳng giúp ích được gì.
Bị mưa làm ướt nhẹp và bùn bao phủ, anh vật lộn không để mình tuyệt vọng. Nhiệm vụ này có thể được hoàn thành. Vẫn chưa quá trễ. Với một cỗ xe mới thì họ có thể có cơ hội được kéo ra khỏi vũng bùn, nhưng những con vật tội nghiệp này hoàn toàn kiệt sức rồi. Sau một lúc bàn vấn đề với tay xà ích, anh giúp người đàn ông đó tháo cỗ ngựa ra khỏi xe và quay trở lại với Minerva.
"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi, mở cửa ra để nói chuyện với anh. "Anh ta đi khỏi đây với mấy con ngựa sao?"
"Phải. Chúng mệt lử rồi nên không thể kéo xe ra khỏi vũng bùn này được, vì vậy anh ta sẽ đi đổi chúng. Anh đã chỉ cho anh ta một chỗ gần đây. Chúng ta chỉ cần đợi ở đây đến khi anh ta quay lại."
Cô quan sát anh cẩn thận. "Đợi ở đây?"
Anh gật đầu.
"Dưới cơn mưa?"
Anh hơi ngước lên bầu trời. "Anh nghĩ trời cũng hơi quang đãng rồi."
"Trong trường hợp đó." Cô mở tung cửa và bước ra khỏi chiếc xe, ngay lập tức lún xuống bùn tới mắt cá chân. "Em sẽ đợi bên ngoài với anh."
"Không, không," anh hối thúc. "Trở vào xe đi. Mưa chưa tạnh hẳn đâu."
Những giọt mưa rơi lấm chấm lên mắt kính của cô. "Vậy ngay cả điều đó cũng là nói dối sao?"
Quỷ tha ma bắt. "Anh chỉ cố tỏ ra lạc quan thôi."
"Bận lòng làm gì?" Nhìn chằm chằm xuống mặt đường, cô lắc đầu. "Colin, anh phải công nhận rằng..."
"Đừng." Anh biết lời nói nào sắp được thốt ra và những lời ấy sẽ phá hủy anh. "Đừng nói ra."
"Em chỉ đơn giản nói ra điều thực tế thôi. Cho dù xà ích có quay lại, chúng ta vẫn trễ mấy tiếng so với lịch trình. Và với cơn mưa thế này..."
"Đừng nói ra." Anh chộp lấy cánh tay trên của cô, xoay cô lại đối diện với anh. Mưa đã làm mấy lọn tóc nhỏ dính bết vào má cô. "Chưa kết thúc đâu Min. Anh đã hứa với em một điều. Anh sẽ đưa em và Francine đến Edinburgh bình an vô sự." Anh lướt hai tay lên xuống dọc cánh tay cô, chà xát chúng qua tấm vải. Mảnh vải mà chủ nhà trọ đã bán cho họ quá mỏng manh đối với thời tiết này. "Giờ thì quay vào xe đi trước khi em bị cảm lạnh."
Cô toan mở miệng đáp lại, chợt tiếng đập vào bùn của những móng guốc từ xa ngắt lời cô. Colin ngạc nhiên quay lại. Một chiếc xe ngựa đang tiến lại, được kéo bởi một cỗ tứ mã rất oai vệ.
"Thấy chưa?" Anh nói, buông cô ra. "Anh đã bảo rồi. Nhìn kìa, vị cứu tinh của chúng ta đã đến."
Lúc chiếc xe tới gần hơn, Colin đứng qua bên vệ đường vẫy hai cánh tay. Xà ích cho cỗ xe chạy chậm lại.
Một cánh cửa sổ bằng kính vụt mở và một gương mặt ló ra. Một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu với mái tóc màu muối tiêu và một chiếc mũ ren. Tuyệt vời. Colin toàn thành công vang dội với những quý bà bạc đầu.
Người đàn bà này nheo mắt lại và nói, "Là ngươi."
Chết tiệt. Thật tình, khả năng gặp lại là bao nhiêu?
"Ôi, bà Fontley," anh nói, gượng cười toe toét. "Gặp lại mọi người thật thú vị. Và cũng thật may mắn nữa. Như bà có thể thấy, chúng tôi đang rơi vào tình trạng khá bát nháo."
"Ngươi nên ở trong nhà giam, đồ lừa đảo."
"Hừm." khuôn mặt của ông Fontley chen vào khung cửa. "Ngươi trơ tráo thật đấy, Sand. Nếu đó đúng là tên thật của nhà ngươi."
"Thật ra là không phải. Tôi đã nói dối mọi người lúc ở London và đó là sai trái. Nhưng giờ tôi sẽ nói thật. Tôi là một tử tước khá vô dụng hay bị chứng mất ngủ, nhưng" - anh đưa tay hướng về Minerva - "bạn đồng hành của tôi đây là nhà địa chất rất có tài. Mọi người thấy đấy, sắp diễn ra một hội nghị chuyên đề. Chúng tôi cần phải đến được Edinburgh vào ngày mai, để cô ấy có thể trình bày những khám phá của mình về thằn lằn khổng lồ và không chừng có thể thay đổi sự hiểu biết của chúng ta về vạn vật học trên thế giới."
Bà Fontley la lên hoài nghi. "Thằn lằn? Đầu tiên là rắn hổ mang, giờ thì tới thằn lằn."
"Không, không. Chuyện này chẳng có gì giống với chuyện rắn hổ mang cả. Tôi thề trên mạng sống của mình, lần này chuyện tôi đang kể hoàn toàn là sự thật."
Ông Fontley ra hiệu cho xà ích bằng một tiếng gõ lên nóc xe. "Đi tiếp đi."
"Làm ơn. Ông bà không thể bỏ chúng tôi lại đây được." Colin cố nắm lấy then cửa.
Ông Fontley dùng cây dù che nắng gấp lại đánh liên tục lên các ngón tay của anh. "Tránh khỏi xe của tụi tao ra, bọn bất lương."
"Gilbert!" Minerva gõ lên cửa sổ phía trước của xe. "Gilbert, làm ơn. Anh không thể thuyết phục họ giúp chúng tôi được sao?"
Anh chàng trẻ tuổi ấn những đầu ngón tay lên mặt kính và nhìn cô với ánh mắt âu sầu. "Tôi sẽ cầu nguyện cho cô."
Xà ích quất roi vào cỗ tuần mã để bắt đầu chuyển bánh, Colin phải kéo Minerva ra để cô không bị vướng vào bánh xe. Khi chiếc xe rời đi, những người hầu quẳng xuống hai vật có hình dạng chữ nhật. Chúng rớt xuống ngay giữa đường uỵch một cái, bùn bắn tung tóe lên cả hai.
Những cái rương của Minerva.
Colin nhìn đăm đăm vào chúng, cố gắng phá ra cười. Anh không thể. Chẳng có thứ gì làm anh buồn cười nữa.
Vuốt nước mưa khỏi mặt, anh quay sang Minerva và thấy cô đang chăm chú nhìn anh.
"Đừng bận tâm," anh bảo cô. "Anh biết em sẽ nói gì."
"Vậy sao?"
Anh gật đầu. "Em sẽ nói chuyện này toàn là do lỗi của anh. Nếu anh không nói dối gia đình Fontley thì giờ họ đã giúp chúng ta rồi."
Cô chẳng nói gì. Chỉ đứng khoanh tay và nhìn xuống đôi giày ống của mình đang bị bùn bao bọc.
"Nhưng rồi anh sẽ nói với em,: anh tiếp tục, "nếu anh không nói dối gia đình Fontley, chúng ta sẽ không thể tiến xa đến thế này."
Cô chau mày với anh. "Anh có thường tự tranh luận với mình không thể?"
"Và rồi em sẽ nói, 'Nhưng Colin...' " Anh cất cao giọng bắt chước chất giọng du dương của cô. 'Giá như chúng ta đi bằng xe chở thư thì giờ ta đã ở Edinburgh rồi.' Và về điểm đó, em nói đúng."
"Đừng biến lời nói đó thành c..."
Anh vung vẩy tay ngắt lời cô. "Em đang run lẩy bẩy kìa. Em có bỏ một chiếc áo choàng nào vào một trong số chiếc rương kia không?"
Cô lắc đầu. "Em ổn."
"Chết tiệt, đừng có nói với anh là em ổn." Cơn mưa dần nặng hạt trở lại và anh phải nâng giọng mình hét lên át đi. "Em đang bị ướt và càng ngày càng ướt hơn. Em đang ở đây, chứ không phải ở Scotland. Em đang..."
Em đang ở với anh, chứ không phải với người đàn ông nào tốt hơn.
"Cho nên đừng nói với anh là em ổn, Min."
"Được thôi," cuối cùng cô cũng hét lại, cuộn hai tay lại thành nắm. "Em không ổn. Em thất vọng và đau khổ và l-lạnh kinh khủng. Anh vừa lòng chưa?"
Khốn kiếp. Anh vùi mạnh cả hai tay vào tóc và nhìn trừng trừng xuống mặt đường. Một thứ đơn giản như thế, một con đường. Chỉ là một dải đất trải dài từ một nơi đến nơi khác. Và tất cả những người khác trong thế giới văn minh, khi họ muốn đi từ một nơi đến nơi khác, chỉ cần bước vào trong một chiếc xe ngựa trời đánh và đánh xe tới đó. Bất kì người nào khác ở Anh đều có thể đưa cô đến Edinburgh từ đời nào.
Bất kì người nào khác đều có thể đang đợi cơn mưa như trút nước này kết thúc cùng cô trong một nơi an toàn, khô ráo.
Anh sải bước đến cánh cửa xe và giữ nó mở. "Vào trong đi."
Minerva bỏ cuộc việc tranh cãi và bước vào trong. Colin vào cùng cô, đóng cánh cửa lại phía sau. Trong xe với ba thành viên là vừa như in. Francine đã ở trong xe cùng đi kể từ khi trời bắt đầu mưa.
Colin vật lộn cởi áo khoác ướt nhem ra và đắp nó lên lòng cô, sau đó anh tháo cà vạt ra. Anh kéo miếng vải đó trượt ra, dùng phần khô hơn để lau mặt và cổ.
Cô quan sát anh với vẻ lo âu.
"Anh ổn mà," anh nói. "Sẽ không lâu đâu. Anh đã đưa chỉ dẫn rất rõ ràng cho xà ích. Anh ta sẽ quay lại sớm thôi và ta sẽ lên đường. Mọi chuyện rồi sẽ ổn."
"Thế thì anh đang làm gì với khẩu súng lục vậy?"
Trong lúc cô trố mắt nhìn, anh lôi khẩu súng từ dưới ghế ngồi và bắt đầu nạp đạn và thuốc súng.
"Chỉ là đề phòng thôi," anh nói. "Bị kẹt như thế này, ta đang là mục tiêu dễ nhắm tới của bọn cướp."
Cô chẳng biết làm sao để hiểu được tâm trạng giận dữ của anh. Chuyện này không chỉ là do không gian trong xe ngột ngạt, bí hơi. Có vẻ như anh đang tự trách mình vì mọi thứ, bao gồm cả thời tiết. Và cô giận chính mình vì đã để anh chọc tức khiến cô không ngớt buộc tội anh. Chẳng có chuyện nào là do lỗi của anh cả.
"Colin, toàn bộ chuyến đi này là ý tưởng của em. Em xin lỗi vì đã đặt anh..."
"Chúng ta không cần phải bàn cãi nữa." Anh bịt lại nắp sừng đựng thuốc súng.
Cô cố tôn trọng mong muốn im lặng của anh, nhưng không hề dễ dàng.
Sau một phút, anh nhẹ nhàng nói, "Thật tiếc vì trời không quang đãng hơn." Những ngón tay của anh gõ gõ lên ô kính cửa sổ. "Đủ loại vách đá cheo leo và những tảng đá mòn hùng vĩ trong khu vực này. Em sẽ như đang ở trên thiên đường."
Cô vội liếc qua cửa sổ và ô vuông đọng nước màu xám. "Vậy là anh đã đi qua lồi này trước đây."
"Ờ, vô số lần."
Vô số lần? Nghe không có lí gì hết. Cô tưởng anh tránh xa vùng thôn quê, kể từ khi...
"Ôi trời ơi." Nhận thức khủng khiếp chìm vào tận trong xương tủy cô. Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh. "Colin. Chúng ta không ở gần nhà anh chứ?"
Sự im lặng xác nhận điều anh không nói. Tim cô đau nhói. Thì ra đây là lí do anh biết chỗ xà ích có thể tìm được những con ngựa mới. Đơn giản anh chỉ cử người đàn ông đó đến điền trang của anh.
"Nó có gần đây lắm không?" Cô hỏi. "Chỗ xảy ra tai nạn ấy?"
Anh từ từ hít vào một hơi, dường như phải nỗ lực rất nhiều. "Thực ra thì không. Nó không gần lắm."
Nhưng cũng không xa lắm, cô hình dung thế.
Xúc cảm tràn ngập người, cô nép sát vào, đan ngón tay vào ngón tay anh thật chặt. Anh đang ở trong một chiếc xe chật hẹp, ngột ngạt cùng cô, với màn đêm dần buông xuống, bị kẹt tại đúng các con đường đã lấy mạng cha mẹ anh và phá hủy sự ngây thơ của anh.
Giống như Colin Sandhurst có thể đi bằng chân không trên những con đường dẫn xuống địa ngục và anh đang làm việc này vì cô.
Vì cô.
Cô ôm anh chặt hơn. Cảm ơn anh, cô muốn nói. Cảm ơn anh vì đã tin vào em. Vì đã đương đầu với chuyện này vì em. Nếu trước đó em chưa yêu anh cuồng nhiệt thì giờ đây chắc chắn em sẽ yêu.
Nhưng cô biết những lời tuyên bố đẫm lệ gần như không phải là thứ anh cần ngay lúc này. Tình huống này cần có trò tiêu khiển.
Cô nói, "Em chắc sẽ không lâu đâu. Ta sẽ làm gì để giết thời gian đây?giây
"Sao em không đọc cho anh nghe bài thuyết trình của mình lần nữa đi, còn anh có thể giả vờ đặt những câu hỏi sâu sắc?"
Cô bật cười khúc khích.
Giọng anh sôi nổi lên. "Không, thật đấy. Anh thích nghe nó. Anh chẳng thể làm ra vẻ hiểu được từng từ trong bài thuyết trình của em, nhưng anh không cần phải là chuyên gia để biết em có điều quan trọng muốn trình bày. Anh không cần phải là nhà địa chất để hiểu rằng bài này được viết rất hay và suy luận cẩn thận. Và cách em phát âm tất cả những từ đa âm tiết kia ấy?" Đùi anh chạm nhẹ vào đùi cô. "Khiến anh đung đưa mạnh hơn, lần nào cũng vậy."
Cô đỏ mặt. Không chỉ do sự khêu gợi đó, mà còn bởi sự đánh giá cao rất chân thật dành cho sự uyên bác của cô. Mặc dù anh đã trêu ghẹo cô suốt mấy tháng qua, cô phải công nhân anh ở điểm này: anh chưa bao giờ ám chỉ lấy một lần rằng cô không có trí tuệ, hay nói bóng gió rằng giới tính của cô phải khiếm khuyết trí năng. Có bao nhiêu đàn ông cùng tầng lớp và tầm quan trọng với anh sẵn lòng công nhận một phụ nữ trẻ chưa chồng có học thức cao hơn họ chứ?
Cô đố rằng mình sẽ biết được câu trả lời khi họ đến Edinburgh.
Nếu họ đến được Edinburgh.
"Chúng ta sẽ tới kịp," anh năn nỉ, như thể anh có thể đọc được suy nghĩ của cô. "Nào, đọc lại bài thuyết trình từ đầu đến cuối đi."
"Trời trở nên quá tối, em không thể đọc được những ghi chép của mình."
"Ồ." Trông u buồn và căng thẳng, anh ngả người vào thành xe. Anh giật mạnh khép lại cổ áo hở của mình. "Anh cho là màn đêm xuống sớm thôi."
Chết tiệt. Minerva nhăn mặt. Trong toàn bộ những câu nói ngu ngốc lỡ buột miệng.
Anh đang cố gắng hết sức để che giấu sự bất an đau đớn, nhưng cô biết chuyện này rất khốn khổ đối với anh.
"Colin, sao ta không ra ngoài và đi bộ đi?"
"Bởi vì trời đang mưa như trút."
"Ướt một chút cũng không hại được ta đâu."
"Nó sẽ làm em cảm lạnh. Và nó sẽ phá hủy Francine. Mưa nhỏ thì cái rương có thể giữ cho cô bé khô ráo. Nhưng mưa như trút trước thế này à? Em biết là nước mưa sẽ rơi ngay vào các khe. Khuôn thạch cao sẽ tan rã mất."
"Thế thì ta chỉ việc để cô bé lại trong xe này."
Anh khịt mũi. "Không thể được. Anh đã làm quá nhiều và đi xa đến mức này với bà già có vảy đó rồi. Giờ cô bé sẽ không rời khỏi mắt anh. Anh ổn. Anh có thể chịu được, Min. Xà ích sẽ sớm quay lại với những con ngựa mới và ta sẽ đi tiếp.
Tông giọng anh không cho phép sự tranh cãi nào.
"Thế thì ta phải có trò tiêu khiển nào đó trong lúc chờ đợi." Cô trở nên hoạt bát. "Em biết rồi. Hãy liệt kê ra các thuật ngữ toán học mà nghe tục tĩu ấy." Bằng giọng thở ve vãn, cô thì thào, "Parabol."
Sau một lúc im lặng, những ngón tay anh siết chặt ngón tay cô. "Lưới tổ ong."
"Nhị thúc."
"Sao chỉ dừng ở đó? Tam thức."
"Từ đó tinh quái thật đấy."
"Từ đó chẳng là gì cả. Anh luôn để dành từ này." Anh ngả người lại gần, thủ thỉ vào tai cô. "Hình vành khuyên."
Phá ra cười, cô trườn vào trong lòng anh. "Ôi, Colin. Đây chính là lí do em yêu anh."
Hai tay anh trượt lên eo cô. "Vì Chúa. Bởi vì đầu óc thanh niên của anh luôn thơ thẩn tới những nơi hài hước thô tục khi mà đáng lẽ anh nên chú tâm học hành à?"
Cô nhún vai. "Em phải cần một lí do hay hơn sao?"
"Anh nghĩ vậy. Phải." Trán anh tựa vào trán cô và giọng anh hạ xuống thành tiếng thầm thì thô ráp. "Đó là lí do anh ở đây, Min. Em phải hiểu đó là lí do. Em cần một lí do hay hơn rất nhiều để yêu anh và anh đang cố hết sức mình để trao cho em điều đó."
Anh chàng ngốc nghếch, đáng yêu. Di chuyển người, cô xoay xở rồi ngồi vào lòng anh. "Cứ hôn em đi."
Ôm lấy gương mặt anh trong tay, cô đặt môi lên môi anh. Rồi anh đáp lại cô, mãnh liệt và say đắm.
Cô chỉ dẫn tay anh đến ngực cô. Những nụ hôn của họ trở nên ham muốn, khẩn thiết.
"Đúng rồi." Cô ngồi lùi lại để nới lỏng áo nịt. "Phải. Làm tình với em đi."
"Min, anh muốn..." Anh cố lấy lại hơi khi kéo váy cô lên. "Chúa ơi, anh không thể nhẹ nhàng lúc này được. Anh không thể làm tình với em. Anh không thể."
Cô rủ rỉ thất vọng, ấn chặt thân thể mình sát người anh. Cô cần anh vô cùng và cô có thể cảm thấy nhu cầu của anh đối với cô nhiều thế nào. Anh chẳng thể khước từ được.
Trán đẫm mồ hôi của anh áp sát cổ của cô. "Em xứng đáng có được tình yêu ngọt ngào, dịu dàng. Một người đàn ông sẽ trao cho em những gì em mong muốn. Nhưng ngay bây giờ, anh chỉ muốn chiếm lấy. Chiếm lấy em thật mạnh, nhanh và điên cuồng đủ để làm cả buổi tối chết giẫm này trở nên náo nhiệt."
Cô không đơn thuần chỉ bằng lòng. Cô đang cảm thấy ham muốn cùng cực.
"Vâng," cô thỏ thẻ. "Chiếm lấy em đi."
Cơn khuấy động lao qua người cô. Cô thực sự cảm thấy chính mình trở nên ẩm ướt và ửng hồng.
"Làm đi," cô nói lớn hơn, lần này làm chủ lời nói. Làm chủ sự cuồng nhiệt phóng đãng cũng thuộc một phần của mình. "Làm đi. Ngay bây giờ."
"Ôi, lạy Chúa. Minerva. Anh không xứng có em. Em thật tuyệt. Em thật thông minh, ngốc nghếch, đáng yêu."
Chúa ơi, anh chàng này có bao giờ ngừng huyên thuyên không? Hiện giờ Minerva không muốn nói chuyện. Cô chỉ muốn... nhiều hơn.
Mí mắt cô chớp chớp nhắm lại, ngăn chặn chút ánh sáng mặt trời còn lại. Những lời khêu gợi của anh trở thành những tiếng làu bàu không rõ ràng. Nhịp điệu của họ tiếp nhận năng lượng của chính nó, trở thành một lực tác động trở lại.
Trong vòng tay anh, cô không nói nên lời, không kiểm soát được, không chú ý được gì. Cô chẳng biết gì ngoài cảm giác. Chẳng biết gì ngoài anh.
"Min." Anh đặt những nụ hôn nóng bỏng lên khắp mặt và cổ cô. Giọng anh thô ráp đầy xúc cảm. "Min, đừng bao giờ rời bỏ anh."
Cô vòng hai cánh tay quanh cổ anh. "Colin, em..."
Một tiếng rắc giòn và lớn ngắt lời cô. Tiếp theo là một tiếng cót két của kim loại và một tiếng kêu rên run rẩy và rùng mình.
Và rồi họ đang rơi. Rơi trong vòng tay của nhau khi toàn bộ chiếc xe lật nhào qua một bên.
"Ôi không."
- Hết chương 27 -