Edit & beta: MeanChan hehe =>>
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Chương cuối chương cuối đâyyyy
---------
Theo tốc độ dòng chảy chênh lệch của thời gian, thế giới gốc bên này cũng chưa qua nhiều thời gian lắm, nếu không phải có hệ thống thì Giang Từ có khả năng đã sinh ra ảo giác mình chỉ vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Ngày hôm sau Giang Từ đi làm như bình thường, chỉ có bận rộn công việc mới có thể giảm bớt tâm tình chờ đợi nôn nóng của cậu.
Công ty Giang Từ và Lâm Trạch ở cùng một khu office building, thời gian tan tầm cũng không chênh lệch lắm, nhiều khả năng là sẽ chạm mặt. Hôm nay Lâm Trạch gặp lại cậu, bị trạng thái không tốt của cậu dọa cho xanh mặt.
Tâm tình nhìn có vẻ cũng không tốt lắm.
“Tình huống thế nào, công ty đột nhiên bố trí cho cậu nhiệm vụ khẩn cấp hả?” Lâm Trạch vẻ mặt ngạc nhiên, “Trông cậu cứ như cả đêm không ngủ.”
Với Lâm Trạch mà nói, anh và Giang Từ cùng lắm mới chỉ không gặp có một ngày, anh thật sự không nghĩ ra nổi một ngày ngắn ngủi lại có thể phát sinh ra chuyện gì khiến Giang Từ có biến hóa lớn như vậy.
Trong ấn tượng của Lâm Trạch, người tên Giang Từ này cơ bản là dù phát sinh ra chuyện to bằng trời cũng rất khó ảnh hưởng cậu nửa phần. Tuy rằng lúc thường thích cười, tính tình cũng quả thật rất tốt, nhưng thật ra con người có chút lạnh nhạt, với người hay với sự kiện gì cũng đều giống nhau.
Bản thân Lâm Trạch chính là một người chủ động kiên trì một thời gian mới có thể tạo dựng tình bạn chân thật với cậu, anh ngẫm lại luôn cảm thấy mình thật là một người có tinh thần cách mạng bền bỉ.
“Không có.” Giang Từ lắc lắc đầu, nụ cười treo trên gương mặt, “Không cần lo cho tôi.”
Dù Giang Từ đã nói vậy, Lâm Trạch cũng sẽ không dừng lại: “Hay là... Bố mẹ cậu lại tìm cậu nói gì rồi?”
Lâm Trạch chỉ có thể suy nghĩ theo hướng này.
Giang Từ phủ nhận lần nữa: “Không phải.”
Lâm Trạch không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác, anh cũng không ép Giang Từ nói, nghĩ nghĩ liền vung tay lên: “Đi, anh em mời cậu đi cơm ngon rượu say.”
Lâm Trạch là một tên phú nhị đại tùy tiện đi làm chỉ để thể nghiệm sinh hoạt, nói mời Giang Từ đi cơm ngon rượu say liền chọn một nhà hàng giá vô cùng đắt để ăn.
Tuy rằng nhà hàng này giá cả đắt đỏ, nhưng trong việc kinh doanh vẫn rất được những người trẻ tuổi hoan nghênh.
Từ khi đi vào và ngồi xuống trong nhà hàng ở cao tầng này, Lâm Trạch quả thực nhận được một vài tầm mắt từ khắp các hướng, đương nhiên những ánh mắt này không nhìn anh, mà là đang nhìn Giang Từ đi bên cạnh anh.
Lại nữa rồi.
Lâm Trạch lén lút co rút khóe miệng.
Dù là người huynh đệ này đang trong trạng thái không tốt thì vẫn như đang tự mang hiệu ứng phát sáng như bình thường. Lâm Trạch thật sự bái phục.
Mới ngồi xuống không bao lâu, hai người còn chưa kịp gọi món thì Lâm Trạch đã thấy một nữ sinh trẻ tuổi bị bạn của cô ấy đẩy về hướng này.
Cô bé mang theo chút ngượng ngùng thẹn thùng: “Xin chào, có thể thêm Wechat không?”
Lâm Trạch thở dài tiếp tục cúi đầu xem thực đơn, anh và Giang Từ dù là anh em tốt thì cũng phải vượt qua thử thách tố chất tâm lý mới không bị tự kỷ.
Rõ ràng mọi người đều là nam, sao anh không có cái đãi ngộ này?
Mà sau đó một giây, Lâm Trạch liền nghe thấy Giang Từ trả lời: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
Tôi có bạn trai……
Có bạn trai……
Bạn trai!
Biểu tình Lâm Trạch thiếu chút thì nở bung ngay tại chỗ, đón nhận tầm mắt của em gái kia quét hết nhìn anh rồi lại quay qua rà quét Giang Từ, anh gắt gao nhìn thực đơn chằm chằm.
Sau khi đám người rời đi, Lâm Trạch rốt cuộc không nín được mà mở miệng: “Cái đệt, A Từ cậu đã nâng cấp đến trình độ đa dạng như này để cự tuyệt người ta luôn rồi hả?!”
“Như này không được.” Lâm Trạch cân nhắc, “Không phải anh em không muốn giúp cậu, nhưng mẹ tôi còn đang thúc giục tôi năm nay phải thoát ế mang một em gái về nhà đây này, sự trong sạch của tôi không thể bị hủy trong tay cậu được đâu.”
Giang Từ liếc hắn một cái, ngữ khí tự nhiên: “Tôi thật sự có bạn trai.”
???
Lâm Trạch nứt ra rồi.
“Kiểu gì? Hôm trước cũng chưa hề nghe cậu nhắc tới, cậu đi đâu mà đột nhiên có bạn trai?!” Vẻ mặt Lâm Trạch hoang mang, “Chẳng lẽ cậu đã sớm thoát ế nhưng lại gạt tôi, cậu như này là không được, cậu như này thật là không đủ ý tứ, tôi mãnh liệt khiển trách!”
Lâm Trạch căn bản không thèm để ý đối tượng của Giang Từ là nam hay nữ, anh chỉ khiếp sợ vì đối phương thế mà có cả đối tượng luôn rồi.
Giang Từ im lặng, tìm một lý do tương đối ổn để thoái thác: “Lúc trước còn chưa xác định, cho nên mới không nói với cậu.”
Lâm Trạch thật sự quá kinh ngạc, hiện tại anh đặc biệt muốn biết, rốt cuộc là người nào có năng lực như vậy, có thể công phá được cả phòng tuyến tâm lý của Giang Từ.
Làm bạn bè lâu như vậy, Lâm Trạch đương nhiên biết Giang Từ đặc biệt không tin vào tình yêu.
Nhưng nhịp sống thời đại này thật sự rất nhanh, vả lại người cũng cần phải biết giữ liêm sỉ, nếu chủ động theo đuổi một thời gian mà không được đáp lại, thổ lộ thì bị cự tuyệt, thì có bao nhiêu người có đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi nữa chứ.
“Vậy tình trạng hôm nay của cậu hơn nửa là có liên quan đến hắn.” Lâm Trạch người này nói chung là kẻ thích nghĩ nhiều, “Hắn làm gì?”
Dù sao cũng không phải là làm ra chuyện gì quá có lỗi với Giang Từ.
Điểm này Lâm Trạch vẫn có thể xác định, người có thể làm Giang Từ tin tưởng chắc hẳn đã sớm khăng khăng một mực với cậu, loại này căn bản không có khả năng là đi tìm người khác.
“Không có.” Giang Từ trả lời, “Chỉ là sắp tới không thể gặp mặt, tôi rất lo cho hắn.”
Đây cũng coi như là nói thật.
Lâm Trạch nhẫn nhịn, không truy vấn quá sâu, chỉ nói: “Chờ khi nào rảnh đem đối tượng tới cho anh em nhìn xem, tò mò chết được.”
Xong rồi anh chợt nhớ ra: “À phải rồi, cho xem ảnh chụp cái nào.”
Giang Từ hơi ngừng động tác: “Không có.”
Cho dù hệ thống có thể giúp cậu chỉnh trên điện thoại, nhưng cậu cũng có đến sáu đối tượng, không biết nên chọn ai.
Ngữ khí Lâm Trạch khoa trương: “Không phải chứ, một bức ảnh mà cũng không có, cậu không đủ quan tâm người ta rồi.”
Giang Từ đơn giản nói: “Bởi vì cả tôi và hắn đều không thích chụp ảnh.”
Đây chỉ là một câu lấy cớ lung tung, không đủ sức thuyết phục.
Cơm nước xong về đến nhà, hơi an tĩnh lại một chút, tâm tình Giang Từ lại càng nặng nề hơn.
Hiện tại mới là ngày đầu tiên...
Đối với cậu chỉ là một ngày, nhưng đối với người ở thế giới khác lại không ngắn ngủi như thế.
Khi phát hiện Giang Từ biến mất, tất cả quản lý giả đều phản ứng giống y như nhau, biểu tình đều trở nên lạnh băng.
Ngay cả Ash luôn tao nhã mỉm cười trong mắt nhân loại cũng không ngoại lệ, quản lý giả thay đổi quá lớn làm bọn họ lo sợ nghi hoặc bất an.
Việc chậm tin tức đã làm sản sinh mâu thuẫn giữa các quản lý giả, Ash – người kế nhiệm thần vị gần như trong nháy mắt liền trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, bị tất cả các quản lý giả còn lại nhắm tới. Mà Noyce – kẻ dám đem Giang Từ ra khỏi cung điện cũng trở thành đối tượng giao chiến của Lucy.
Có được thứ âu yếm yêu thương rồi lại mất đi, điều này mang đến thống khổ bén nhọn khó có thể chịu đựng.
Các thành dân của mọi chủng tộc đều đã biết tin Ash là người kế nhiệm trở thành vị thần mới, mà vị thần sáng tạo ra bọn họ đã rời đi. Bởi vì các quản lý giả đối đầu nhau nên bầu không khí của toàn bộ thế giới đều trở nên căng thẳng, tựa như 1700 năm về trước.
Cuối cùng là Ash đã làm cho trận chiến sắp sửa phát sinh này phải biến mất.
Cũng không phải sử dụng quyền năng của thần, mà chỉ là dùng một sự thật để thuyết phục những người khác.
Đạt được thần vị, khi nắm giữ hoàn toàn quyền năng của thần trong tay, Ash đã lý giải được sự tồn tại của ý chí thế giới.
Hơn nữa anh đồng thời ý thức được, bản thân chính là một bộ phận do ý chí thế giới phân liệt ra, mà những quản lý giả khác cũng có tính chất tương tự.
Không nói những quản lý giả khác nghĩ sao, ngay cả Ash khi mới ý thức được chuyện này cũng không thể lập tức tiếp thu về mặt tình cảm.
Nhưng anh cần phải tiếp thu chuyện này, hơn nữa phải làm cho những người khác cũng tiếp thu, bởi vì đây chính là điều kiện tất yếu để thấy Giang Từ một lần nữa.
Chỉ khi bọn họ dung hợp lại để trở thành ý chí thế giới hoàn chỉnh, hơn nữa là sử dụng quyền năng của thần, mới có thể vượt qua vị diện tìm được Giang Từ.
“Sau khi dung hợp, ta cũng chỉ là một trong sáu phần cùng tồn tại, không phải là ta nắm quyền chỉ đạo các ngươi.” Ash bình tĩnh trần thuật, “Các ngươi không cần lo về điểm này.”
Ivy nhìn hắn với cặp mắt sắc lạnh: “Ngươi đã đạt được thần vị, sao ta có thể tin được là ngươi sẽ nguyện ý trở thành một trong sáu phần được.”
Nếu thật sự có thể nhìn thấy Giang Từ, Ivy đương nhiên nguyện ý với bất cứ điều gì, nhưng hiện tại hắn không thể hoàn toàn tin tưởng Ash.
Mà Cyril đáp ứng rất kiên quyết, mặt hắn vô biểu tình: “Ta đồng ý.”
Cả đời nhân ngư chỉ có một đối tượng nhất kiến chung tình, nếu không thể cùng người duy nhất đó ở bên nhau, vậy thì nhân ngư sẽ lựa chọn cô độc vĩnh viễn, cũng sẽ buồn bực không vui cả đời.
Nhân ngư đến từ biển sâu này dùng ánh mắt nhìn con mồi chằm chằm để nhìn Ash, ánh mắt này đủ khiến người lạnh sống lưng: “Nhưng nếu ngươi nói dối, ngươi sẽ biết hậu quả.”
Nếu dung hợp là nói dối, mục tiêu của Ash đơn giản là cướp lấy năng lực của bọn họ, thì dù Ash có được quyền năng của thần, đến lúc đó cũng nhất định phải trả giá đại giới.
Trên mặt Ash đã sớm không còn nụ cười mỉm, âm thanh của anh lúc này thậm chí còn hơi lãnh đạm: “Ta và các ngươi giống nhau, đều muốn gặp thần.”
Đây là mục tiêu chung của tất cả họ.
Nỗi lo của Giang Từ càng trở nên mãnh liệt khi bước sang ngày thứ hai, cậu không thể dùng công việc để làm giảm bớt được loại tâm tình này nữa, ngồi ở văn phòng mà không làm được cái gì, mang tiếng đi làm cả ngày mà tiến độ công việc không hề có chút tiến triển nào.
Hệ thống nhìn hết ở trong mắt, tình huống như hiện tại là sai lầm nghiêm trọng do bên chúng nó tạo thành, hai ngày nay nó không căn bản không dám nói lời nào.
Miễn cưỡng lắm mới chờ đến giờ tan tầm, Giang Từ đúng giờ đứng dậy rời đi, hôm nay cũng gặp phải Lâm Trạch vừa tan tầm đi ra.
Lâm Trạch rất nhạy bén nhận thấy tâm tình Giang Từ hôm nay còn kém hơn hôm qua, kém đến độ anh mời đi ăn cũng từ chối, Lâm Trạch phải khuyên can mãi mới đem người kéo đi được.
Suy xét đến tình huống của Giang Từ, Lâm Trạch dứt khoát kéo người đến quán bar.
Trong cái nhìn của Lâm Trạch, không có nỗi buồn nào là rượu không giải quyết được.
Nếu uống say có thể trực tiếp say hết ngày thứ ba, Giang Từ cảm thấy cũng không tồi.
Loại địa phương như quán bar này, Giang Từ rất ít đi, nếu chỉ có mình cậu thì sẽ không bao giờ chủ động tới, rốt cuộc thì cậu vẫn biết tửu lượng của mình bết bát đến cỡ nào.
Thanh niên ngồi ở bên cạnh quầy bar thật sự vô cùng xinh đẹp, không biết có phải vì màu da trắng nõn, cậu làm cho người ta cảm thấy đặc biệt sạch sẽ, nhưng cố tình đôi mắt lại là cặp đào hoa cong cong, giống như tự mang theo ý cười.
Tóm lại là loại hình làm người ta dễ nhất kiến chung tình nhất.
Lâm Trạch đã chuẩn bị tốt để trở thành tường đồng vách sắt vào đêm nay, anh biết tửu lượng của Giang Từ, đương nhiên sẽ không để mấy tên cuồng phong lãng điệp* tới gần Giang Từ trong thời điểm đó.
(bướm loạn gió cuồng: Trích Tây Hồ giai thoại, chỉ mấy tên ăn chơi lêu lổng, phóng túng buông thả bừa bãi.)
Giang Từ vừa mới uống một ngụm rượu, Lâm Trạch liền thấy có kẻ mang ý đồ đi tới.
Lâm Trạch mắt sắc thấy người nọ mở mã QR của Wechat ra, anh vừa thấy liền biết đối phương muốn làm cái gì. Lần này không đợi Giang Từ phải tự mình mở miệng từ chối, Lâm Trạch đã thanh giọng đáp: “Ngại quá, không thêm Wechat, bạn của tôi đã có...”
“Cậu ấy đã có bạn trai.”
Lời Lâm Trạch bị một âm thanh trầm thấp đánh gãy, anh theo phản xạ mà nhìn sang nơi phát ra âm thanh, thấy một người dáng vẻ đĩnh bạt, mà diện mạo...
Lâm Trạch nghẹn tiếng. Trong nháy mắt này, anh khó có thể tìm được từ nào thích hợp để miêu tả tướng mạo của đối phương.
Bởi vì người này lớn lên quá mức tuấn mỹ, Lâm Trạch xem như lần đầu tiên được hiểu cái gì gọi là gương mặt được ông trời chiếu cố.
Quá đáng thật sự, kiểu này thì người thường phải sống thế nào đây?
Sau khi hoàn hồn từ bộ dáng của đối phương, Lâm Trạch mới nghĩ lại lời đối phương nói, mà thanh niên ngồi bên cạnh anh đang bình tĩnh nhìn người này.
Giang Từ chọn rượu mạnh, chỉ uống một ngụm đã hơi say. Khi nghe thấy giọng nói trầm thấp kia, cậu không tự chủ được mà nhìn sang, lại thấy chủ nhân của âm thanh đang nhẹ nhàng chớp mắt.
Bộ dạng người này, Giang Từ chưa thấy qua, nhưng lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc.
Dáng người bộ dạng của Lucy đã đủ để xưng là tạo vật hoàn mỹ, mà người trước mắt Giang Từ này lại còn gần với hai chữ “hoàn mỹ” hơn. Từ trên người đối phương, Giang Từ như có thể tìm được hình ảnh còn sót lại của mỗi một quản lý giả.
Nói xong câu vừa rồi, đối phương lại bổ sung hai chữ: “Là ta.”
Hai lời bổ sung cho nhau, tức hắn là bạn trai Giang Từ.
Lâm Trạch bị tin tức này làm cho ngu người, thế nên anh không ngăn cản hành vi cúi xuống ôm chặt lấy Giang Từ của người này.
“Ngô thần.” Thanh âm này rất nhẹ, ngoại trừ Giang Từ, không ai có thể nghe thấy được.
Giang Từ hơi hơi mở to hai mắt, bàn tay vốn rũ bên người nay nâng lên theo, đáp lại cái ôm này.
“Từ từ ——” Lâm Trạch phản ứng lại, mạnh mẽ tách hai người ra, “A Từ, cậu còn tỉnh táo không? Trước hết cậu trả lời tôi ba cộng hai bằng mấy?”
Tuy rằng hôm qua Giang Từ đã thừa nhận rằng cậu có bạn trai, diện mạo người này cũng rất có sức thuyết phục, nhưng anh vẫn phải xác nhận mới được.
Giang Từ xoa xoa đôi mắt, làm bản thân tỉnh táo hơn chút: “Bằng năm, tôi còn chưa say.”
Giang Từ có thể cảm nhận được nhịp tim bắt đầu đập mãnh liệt của mình, cậu nhìn nam nhân đang nắm tay mình một cái, nói với Lâm Trạch: “Hắn quả thật là bạn trai của tôi.”
Bỗng nhiên không biết nên gọi lấy tên gì để gọi đối phương, Giang Từ chỉ đành nói: “Hôm nào giới thiệu chính thức cho cậu sau, hiện tại đầu tôi choáng váng không được thoải mái...”
Vẫn là Ash am hiểu giao tiếp nhất, bởi vậy lúc này là nhân cách của Ash nắm quyền hành động: “Ngươi có thể gọi ta là Lộ Y.”
Những lời này là nói với Lâm Trạch.
Vì không muốn quá thu hút sự chú ý, sau khi ý chí thế giới hoàn chỉnh đi tới thế giới này đã lựa chọn hình tượng tóc đen mắt đen để xuất hiện trước mặt người khác, nhưng ngũ quan thâm thúy đẹp đẽ của hắn trông lại không giống người Hoa Quốc.
Giang Từ thuận miệng bịa linh tinh: “Hắn là con lai, mẹ là đồng bào của chúng ta, bố là người nước ngoài.”
Lâm Trạch đang tiêu hóa cái hiện thực này, anh cầm lòng không đậu nói: “Hai người các cậu ở bên nhâu là muốn giết người, hay là muốn làm người ta tự sát thế...”
Kệ đi, người đẹp có đôi có cặp.
Nếu bạn trai người ta đã tới, vậy Lâm Trạch cũng rất thức thời trong tình huống này: “Vậy anh đưa cậu ấy về trước đi, dù sao cậu ấy uống một ngụm cũng đủ rồi, chờ tác dụng chậm thôi cũng đủ say đến lảo đảo.”
Dù Lâm Trạch không nói, Giang Từ cũng lập tức muốn tìm cớ rời đi, hiện tại cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Ra khỏi quán bar cũng không gọi xe, Giang Từ choáng váng theo Ash đi đến một hẻm nhỏ không người bên cạnh, sau đó trong nháy mắt cậu đã về tới nhà.
Ash luôn làm việc rất chu đáo, anh hiểu rõ quy tắc của thế giới này, khi sử dụng năng lực truyền tống sẽ tránh mặt người khác.
Giống như lời Lâm Trạch, tác dụng chậm của một ngụm rượu kia bốc lên là Giang Từ phải say đứ đừ.
Không đứng nổi, Giang Từ ngồi dựa vào sô pha ở phòng khách, híp mắt nhìn nam nhân đứng trước mặt mình chăm chú.
Lộ Y cũng đang rũ mắt nhìn cậu, tầm mắt rất chuyên chú, đôi mắt vốn mang màu đen lại càng trở nên sâu thẳm hơn.
Lúc này vẫn là nhân cách Ash nắm quyền chủ đạo, anh cúi người hôn hôn thanh niên đang dựa ở sô pha: “Ta vô cùng nhớ ngài.”
Thống khổ khi bị bỏ rơi so ra vẫn kém tình yêu, cho dù Ash cực kỳ bình tĩnh lý trí, thời gian chờ đợi này vẫn làm hắn không thể khống chế nổi khi được nhìn thấy Giang Từ một lần nữa.
Dù đã say nhưng Giang Từ vẫn nhìn ra đối phương bị tổn thương, ngữ khí có chút hàm hồ mà giải thích: “Tôi không phải... không phải là muốn rời đi, tôi muốn ở lại...”
Giang Từ hơi lắc đầu, miễn cưỡng duy trì một tia thanh tỉnh: “Là bởi vì phát sinh sự cố ngoài ý muốn nên mới đột ngột rời đi như vậy.”
Giang Từ chủ động rời đi và bị động rời đi là hai chuyện có ý nghĩa khác nhau hoàn toàn trong mắt ý chí thế giới, chỉ một câu này đã khiến cho biểu tình đối phương có biến hóa rõ rệt.
Mặc kệ có phải lời nói dối hay không đều nguyện ý tin tưởng.
Đối với sự ngoài ý muốn mà Giang Từ nhắc tới, hắn hỏi: “Là bởi vì nó sao?”
Trong nháy mắt này, hệ thống trói định trên người Giang Từ có loại cảm giác mãnh liệt rằng sự tồn tại của nó bị phát hiện ra, hơn nữa là còn bị uy hiếp.
“Ặc, ký chủ... Hình như hắn phát hiện ra tui.” Hệ thống cầu cứu Giang Từ.
Giang Từ cũng ngơ người, nhưng mắt thấy nếu cậu chỉ cần gật đầu đáp phải, thì hệ thống sẽ lập tức báo hỏng mất. Giang Từ chịu đựng cảm giác choáng váng giải thích: “Ngoài ý muốn thôi, nó không cố ý làm vậy.”
Giang Từ nói như vậy, ý chí thế giới trước mặt cậu liên không lên tiếng nữa, biểu tình hờ hững, dùng thái độ xem xét kỹ càng trước sự tồn tại của hệ thống, bộ dáng đạm mạc cao ngạo lúc này bỗng nhiên rất giống Lucy.
Giang Từ nhẹ nhàng kéo hắn: “Tôi sẽ giải thích với anh thật tốt, mọi chuyện sẽ nói cho anh hết.”
Đối phương tiếp tục không đáp, biểu hiện ngầm đồng ý.
Giang Từ còn chưa thể hoàn toàn tiếp thu sự thật rằng sáu quản lý giả do mình sáng tạo ra lại hợp nhất trở thành ý chí thế giới hoàn chỉnh. Cậu định mở miệng hỏi quá trình phát sinh chuyện này, và đối phương tới thế giới này như thế nào, nhưng trước khi lên tiếng đã bị hôn một lần nữa.
Tốc độ dòng chảy thời gian ở hai thế giới có sự chênh lệch, bởi vậy nỗi nhớ nhung của hai người cũng có mức độ khác nhau.
Với ý chí thế giới nhớ nhung vốn Giang Từ vô cùng mà nói, rốt cuộc có thể vượt qua thế giới gặp lại Giang Từ mà lại chỉ nói chuyện bình thường, không được lập tức ôm lấy cậu, chiếm hữu cậu, điều này đã tiêu hao sạch kiên nhẫn và lý trí của đối phương.
Khó có thể chịu đựng thêm nữa.
Giang Từ bị nam nhân đứng trước mặt đẩy ngã sang bên cạnh, thân thể đặt lên sô pha mềm mại. Không gian của sô pha thật sự không thể nói là lớn, đặc biệt là sau khi Giang Từ nằm xuống, nam nhân tuấn mỹ lại áp tay cậu chống lên khoảng không bên cạnh cổ, đè chặt cậu phía dưới.
Hai người đàn ông nằm bên trên, làm không gian càng trở nên nhỏ bé hơn nữa.
Động tĩnh từ phòng khách không hề dừng lại từ lúc tối hôm trước trở về nhà đến tận ban ngày hôm sau. Giang Từ vì đã uống say, hơn nữa là cảm thấy áy náy nên gần như là tùy ý cho đối phương lăn lộn.
Hôm sau Giang Từ tỉnh lại từ trên giường, đi đến phòng khách thấy một mảnh hỗn độn trên sô pha.
Cho dù cái ghế sô pha này thật sự phải đổi mới, thì Giang Từ cũng không có mặt mũi gọi người tới đổi.
Còn may là một tên đầu sỏ gây tội khác gây ra hiện trạng này sẽ không làm Giang Từ khó xử, hắn tùy tiện dùng ma pháp tẩy sạch là đã giải quyết được vấn đề.
Chuyện đêm qua, Giang Từ không hề muốn hồi tưởng lại một xíu nào, cậu bị lăn lộn đến quá sức chịu đựng.
Lần này rõ ràng cũng uống say, nhưng Giang Từ lại nhớ rõ từng chuyện xảy ra vào hôm qua.
Tuy rằng các quản lý giả dung hợp thành ý chí thế giới hoàn chỉnh, nhưng bọn họ vẫn giữ được nhân cách nguyên bản, vì thế hôm qua Giang Từ luôn bị hỏi đủ các loại vấn đề.
Trong lúc ý thức không quá thanh tỉnh, Giang Từ bị hỏi rằng có biết người đang hôn cậu là ai không.
Bởi vì lúc ấy mắt trái của đối phương biến thành màu vàng kim, nên Giang Từ trả lời theo bản năng là Lucy.
Nhưng giây tiếp theo, mắt bên phải của đối phương cũng biến thành màu vàng kim nốt.
“Ngài trả lời sai rồi.” Dùng âm thanh lạnh như băng mà nói, người máy này lại hôn Giang Từ một cái, “Ta là Finil mà.”
Sau đó người máy phân tích: “Ngài quả nhiên là thiên vị Lucy hơn sao?”
Giang Từ không giải thích, vì thế những nhân cách khác dưới tình huống tự ăn giấm bản thân đã lăn lộn Giang Từ đến nỗi mất mặt khóc huhu.
Hiện tại Giang Từ đã tỉnh rượu, ý chí thế giới đi bên người cậu đã báo lại tất cả những chuyện mà cậu muốn biết.
Loại chuyện này luôn do Ash phụ trách: “Sau khi nắm giữ quyền năng của thần, ta có thể hiểu được bản thân là do ý chí thế giới phân liệt ra, sau khi dung hợp hoàn tất chúng ta mới có đủ năng lực để vượt qua vị diện tìm được ngài, ta thuyết phục bọn họ.”
Có đủ năng lực rồi, nhưng phương pháp để vượt qua vị diện cũng không dễ tìm, hắn đã tiêu phí không ít thời gian vào chuyện này.
“Ta sửa chữa quy tắc của thế giới bên kia, bây giờ cho dù thần không tồn tại thì thế giới sẽ không phát sinh thiên tai nữa.” Hắn nhẹ giọng nói, “Mỗi chủng tộc cũng không cần phải có một quản lý giả vĩnh viễn, bọn họ có thể tự mình phát triển, tựa như người ở thế giới này.”
Hệ thống nghe trộm, đến đó liền bỗng nhiên phát hiện, nhiệm vụ của nó có phải đã hoàn thành rồi hay không?
Hệ thống lúc này mới trộm bàng thính, nghe đến đó bỗng nhiên phát hiện, kia nó nhiệm vụ không phải đã hoàn thành?
Giang Từ hơi giật mình: “Vậy anh…… Sẽ ở lại thế giới này?”
“Người quyết định là ngài.” Đối phương mỉm cười trả lời, “Ta chỉ muốn ở bên ngài thôi.”
Hệ thống nói nhỏ với Giang Từ: “Tuy rằng có chút ngoài ý muốn đã xảy ra, nhưng như vậy cũng tính là đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống có thể giải trừ trói định với ký chủ. Còn về bồi thường cho cái ngoài ý muốn đó, bên chúng tui có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề thân phận của hắn ở thế giới này.”
Hệ thống có thể cảm nhận được rằng năng lực của ý chí thế giới này cường đại vô biên, đã là một tồn tại khó có thể suy đoán, là số liệu mà cả chúng nó cũng không thể nắm giữ nổi.
Nhưng ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, vấn đề có hay không có hộ khẩu ở thế giới mới này, hẳn là phía chúng nó am hiểu hơn nhiều.
Giang Từ thuật lại sơ lược lời của hệ thống, nam nhân nâng mắt: “Thế tên thân phận cứ để là ‘Lộ Y’ đi.”
Không có ý nghĩ gì đặc biệt, chẳng qua là tùy tiện tóm ra hai chữ trong tên của sáu quản lý giả.
Chủ yếu là dùng để ứng phó người ngoài thôi, cho nên mỗi người trong bọn họ đều không thèm để ý cái xưng hô này.
Nếu là thời điểm ở chung với Giang Từ, nhân cách nắm quyền chủ đạo thân thể đương nhiên càng hy vọng được gọi bằng tên của người đó trước khi dung hợp hơn.
“Không thành vấn đề.” Hệ thống dứt khoát đáp ứng.
Sau đó hệ thống giải trừ trói định với Giang Từ như đã nói, tuy rằng những sự kiện phát sinh trong suốt quá trình luôn làm hệ thống muốn hỏng, nhưng phải cáo biệt vị ký chủ mang cho nó nhiều kích thích tim đập thình thịch vậy, nó lại có chút luyến tiếc: “Hiện tại bắt đầu giải trừ trói định.”
Qua vài giây, Lộ Y dường như nhận ra điều gì: “Cái thứ kia rời đi rồi?”
Giang Từ gật đầu: “Hẳn là sẽ không gặp lại.”
Lời hứa của Giang Từ cũng sẽ được thực hiện, cậu nói hết mọi chuyện cho đối phương.
Lộ Y sau khi yên lặng ngồi nghe cũng không có phản ứng gì, hắn cúi đầu nhẹ hôn lên khóe môi Giang Từ: “Đã không còn quan trọng, từ giờ trở đi sẽ luôn ở bên cạnh ngài.”
Giang Từ cũng chưa kịp đáp lại, mà một giây sau khi cảm xúc mềm nhẹ kia rời đi, cậu đã nghe thấy đối phương như đang ký tên đánh dấu mà nói: “Lần này hôn ngài chính là ta, Ivy, ngài tuyệt đối không được nhớ nhầm thành người khác.”
“……” Giang Từ không nhịn nổi mà hắc tuyến.
Nếu thật sự phải nhớ hết một đám như vậy thì cậu có biến thành là thư ký chuyên nghiệp không?
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, bên ngoài cậu vẫn theo lời đối phương: “Tôi biết là anh.”
Ivy rất dễ dỗ, Giang Từ nói vậy là hắn mím môi an tĩnh lại liền.
Cho dù đã sớm hiểu rõ bản thân và các quản lý giả khác có linh hồn giống nhau, là cùng một người, nhưng giữa các nhân cách bất đồng vẫn không nhịn nổi mà tự ăn giấm bản thân.
Điều này với bọn họ là không có ảnh hưởng gì, nhưng Giang Từ thì đau đầu.
Sinh hoạt như vậy ngoại trừ lâu lâu lại đau đầu một chút, với Giang Từ mà nói thì vẫn có một loại cảm giác hạnh phúc xa lạ.
Từ nhỏ đến lớn Giang Từ luôn là nhân vật trung tâm trong vòng, mà khi Lâm Trạch không giấu được truyền tin tức cậu có đối tượng ra bên ngoài, chưa được bao lâu mà hơn phân nửa những người quen biết đã hay tin hết.
Lâm Trạch cũng thật ác, đem chuyện nói ra ngoài, sau đó liền làm như lời đã từng nói với Giang Từ trước đó, lập tức gỡ cài đặt ứng dụng mạng xã hội.
Giang Từ có đối tượng làm bạn bè trong giới thất tình quá nhiều, Lâm Trạch không muốn nghe một đám người khóc lóc kể lể với mình.
Thật ra cũng có người không cam lòng nuôi ý đồ cạy góc tường, nhưng những người này đều hết sạch hy vọng sau khi Giang Từ đăng một tấm ảnh chụp chung.
Góc tường này cứng quá cạy không ra.
Nam nhân mặt mày đạm bạc đứng bên phải Giang Từ trong bức ảnh, vốn là bộ dạng quá mức tuấn mỹ lại mang theo khí chất có vẻ cao cao tại thượng.
Khi chụp bức ảnh này, nhân cách chủ đạo là Lucy, ngoại trừ đạm mặc, hắn cũng biểu hiện ra sự cao ngạo của Thiên tộc một cách nhuần nhuyễn, cách một tấm ảnh chụp mà vẫn có vẻ như đang xem kỹ đám người nuôi ý đồ với Giang Từ, truyền đạt trọn vẹn một lời cảnh cáo.
Ngay từ đầu Lâm Trạch đã rất yên tâm, trong mắt anh, người này chỉ dựa vào mặt đã đủ đánh cho mấy người có ý đồ cạy góc tường phải lui hết.
Nếu nhìn gương mặt này mà vẫn còn dũng khí và tự tin đi cạy, vậy Lâm Trạch liền bội phục.
Mặc kệ những người trong vòng bạn bè thấy thế nào, hôm nay Giang Từ và Lộ Y bắt đầu một ngày mà cặp đôi yêu đương nên có, bọn họ cùng nhau đi thủy cung.
Địa điểm này không thể nghi ngờ là sân nhà của Cyril.
Cho dù đổi thế giới, hắn vẫn là người thống trị biển sâu, trời sinh đã có khả năng chi phối những sinh vật biển khác.
Đi dạo đến khu thủy tộc trong công viên hải dương, Giang Từ phát hiện khi cậu đi đến chỗ nào, thì các loại cá lớn cá nhỏ trong đường hầm pha lê cũng chạy theo đến chỗ đó. Chỉ đi một lát liền kịp phản ứng, Giang Từ quay đầu nhìn về phía nam nhân đang đi bên cạnh cậu.
Ánh mắt chạm nhau, đối phương hỏi cậu: “Ngài không thích chúng nó đi theo ngài sao?”
Nhân cách chủ đạo Cyril vì muốn làm Giang Từ vui vẻ nên mới làm vậy, nếu cậu không thích thì hắn sẽ lập tức lạnh lùng mà phóng thích khả năng uy hiếp bọn cá ngay.
Giang Từ mỉm cười với hắn: “Không, như vậy khá tốt.”
Nói xong Giang Từ nhìn nhìn chung quanh, lại nói: “Có phải anh đã sớm nhìn chán rồi hay không, lúc tôi chọn địa điểm lại không suy xét đến...”
Lần đầu tiên kết giao yêu đương với người khác, Giang Từ cũng không có kinh nghiệm, không biết được nhiều nơi có thể đi với người yêu.
Cyril nói ra suy nghĩ của hắn và cũng như tất cả những người khác: “Đi nơi nào cũng không khác nhau lắm, ta thích nhìn ngài hơn.”
Thứ khiến Giang Từ chịu bó tay nhất chính là lời thỉnh cầu thẳng thắn như vậy, vành tai cậu ửng đỏ, mà lúc này đối phương lại hỏi: “Ta có thể hôn môi ngài không, ngay lúc này.”
Biểu tình Giang Từ lập tức trở nên thiếu tự nhiên: “Vì sao lại muốn hỏi riêng...”
Bây giờ nếu bị đối phương hôn môi, Giang Từ có thể tự nhiên đáp lại, nhưng nếu người ta đặc biệt hỏi ý thì lại hơi khó xử.
“Sợ ngài không muốn.” Cyril trả lời.
Giang Từ im lặng, cậu nhanh chóng liếc mắt xem xét tình huống chung quanh, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà dí sát vào nam nhân, hôn hôn đối phương.
Hành động luôn ngắn ngọn thuyết phục hơn ngôn ngữ, Giang Từ trực tiếp tỏ vẻ nguyện ý, mà nam nhân bị cậu hôn một cái lại rũ mắt xuống, giơ tay chạm vào nơi vừa bị hôn.
Giang Từ thấp giọng khụ một tiếng, lôi kéo đối phương tiếp tục đi về phía trước, đi thêm một đoạn thì thấy rất nhiều người đang vây quanh nhìn một diễn viên sắm vai nhân ngư, có mấy em nhỏ tò mò dán lên tường pha lê mà nhìn.
Giang Từ đã gặp qua nhân ngư thật sự rồi, đương nhiên không có hứng thú với đồ giả, vì thế cậu kéo người yêu tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi được bao nhiêu bước thì lại phát hiện không đi được.
Giang Từ quay đầu lại nhìn người yêu bằng ánh mắt nghi hoặc: “?”
Người sau cũng giống những người vây quanh ở bên trái đường hầm pha lê để nhìn người đóng vai nhân ngư kia, nhìn một giây liền thu mắt lại, nói với Giang Từ: “Ngài ở đây chờ ta một lát, có được không?”
Giang Từ không rõ nguyên do, nhưng cũng không truy hỏi, chỉ gật gật đầu: “Được.”
Sau đó Giang Từ chờ tại chỗ, đại khái còn không đến một phút, một nhân ngư có đuôi cá xinh đẹp liền xuất hiện trước mặt cậu.
Chính xác ra, là bên trong vách tường pha lê trước mặt cậu.
Nhân ngư này mỹ lệ vô cùng, hắn đến gần vách pha lê, tới gần Giang Từ nhất có thể.
“Mama, bên kia —— bên kia có nhân ngư đẹp đẹp.” Một em bé chỉ sang hướng Giang Từ, “Con muốn đi xem bên kia.”
Giang Từ sau khi phản ứng lại thì có chút không biết nên làm sao, chủ yếu là động tĩnh này làm cậu hơi lo lắng.
Nhưng nhân ngư bên vách pha lê không quan tâm người khác, hắn chỉ nhìn chăm chú vào Giang Từ.
Giang Từ cảm giác rằng ý đối phương là muốn cậu đi qua, cậu thuận theo đi tới, tay phải cũng đặt lên vách pha lê.
Nhân ngư này nhẹ nhàng động đậy đuôi cá trước Giang Từ, sau đó cách một bức tường pha lên hôn lên bàn tay Giang Từ phía bên ngoài.
Mặt mày Giang Từ khẽ nhúc nhích, không khỏi chớp nhẹ đôi mắt.
“Nhân ngư có phải thích ca ca này không ạ?” một bé gái nghiêm túc hỏi phụ huynh của mình.
Phụ huynh rối rắm không biết trả lời thế nào, bé gái lại tự đáp luôn: “Khẳng định là thích ca ca luôn, vừa rồi con thấy nhân ngư hôn ca ca mà!”
Tuy rằng chỉ là lời nói trẻ con, nhưng gương mặt Giang Từ vẫn bắt đầu nóng lên.
Chờ đến khi rời khỏi thủy cung, Giang Từ nghe thấy Lộ Y hỏi: “Ngài có biết nhân ngư ca hát là đại biểu cho điều gì không?”
Giang Từ nhớ rõ Cyril đã ca hát cho cậu nghe ngay từ khi mới gặp mặt, lúc ấy hệ thống chỉ nói là người cá không tùy tiện ca hát, nhưng lại chưa nói tới ý nghĩa cụ thể, vì thế liền lắc đầu.
“Là cầu yêu.”
Ánh mắt người yêu dần dần chuyển màu xanh thẳm, là ánh mắt của Cyril: “Ta nhất kiến chung tình với ngài.”
Giang Từ mới vừa hé miệng muốn nói, thì đột nhiên đối phương như đã xảy ra tranh đấu từ bên trong, ánh mắt không biến màu, nhưng con ngươi lại biến thành dựng đồng.
Dựng đồng như vậy chỉ có ở Long tộc.
“Ta nhất kiến chung tình với ngài sớm hơn hắn.”
Lời Giang Từ định nói nghẹn lại trong cổ họng, cậu bất đắc dĩ mà thở dài một hơi: “Về nhà đi.”
Giang Từ quyết đoán cắt bỏ đề tài này, tránh cho bọn họ tiếp tục hạ thấp nhau.
Vừa nói về nhà, ý chí thế giới đi theo làm bạn bên người Giang Từ lại trở nên đặc biệt nghe lời.
Bất kỳ nhân cách nào cũng đều rất thích nghe Giang Từ nói hai chữ này, bởi vì bản thân từ này đã có ý nghĩa rất đặc biệt.
Về đến nhà, Giang Từ chỉ mới đóng cửa lại đã bị Lộ Y ôm chặt từ phía sau.
Đối phương hôn vành tai cậu từ phía sau: “Ta thích ngài tận sáu lần liền.”
Sáu lần thích, sáu lần tình yêu.
Vấn đề Giang Từ lảng tránh đã bị kéo ra (chuyện sáu người dung hợp thành một). Cậu nghe thấy thế liền xoay người, hơi hơi ngửa đầu, không thể nghi ngờ là tư thế thừa nhận, làm đối phương dễ bề hôn cậu.
Lộ Y quả thật đã làm vậy.
Nụ hôn này không hề mang theo bất kỳ ý vị tình dục nào, mà chỉ là nụ hôn giữa hai người yêu nhau, tinh tế mà lâu dài, hô hấp giao hòa quấn quýt.
Sau khi hôn xong, Giang Từ thả lỏng thân thể dựa trên người đối phương, Lộ Y vẫn cúi đầu mổ nhẹ lên mặt cậu lúc có lúc không.
Ôn tồn như một ngày bình thường của hai người yêu nhau, mà một ngày của hôm nay cũng chính là mỗi ngày về sau của họ.
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn đến đây là kết thúc rồi ~
Sẽ viết thêm cả phiên ngoại nữa.
Vẫn như cũ, cảm ơn rất nhiều vì đã làm bạn, khi viết áng văn này trạng thái không tốt, dẫn tới việc không lên chương đều, thật sự xin lỗi về điểm này.
Khi phát hiện trạng thái không đúng đã nghĩ lại, xét đến cùng vẫn là nguyên nhân từ đề tài, giả thuyết và tình tiết nên rất khó xảy ra xung đột, nhẹ nhàng bình đạm thôi.
Vì lí do đề tài và giả thiết, áng văn này không thể viết dài được, phải nói là ngắn, văn án cũng có chút xíu, dù muốn viết kịch tính ở đoạn đầu thì nội dung phía sau khẳng định là đặc biệt bình đạm. (đoạn này hơi lag chém, xin lỗii TT)
Cho nên tôi cảm thấy đến đây là kết thúc được rồi, sau đó dùng phiên ngoại để bổ sung là tương đối ổn.
Cảm ơn lần nữa, so heart.
----------Hết chương 35---------
P/s: rốt cuộc cũng đến ngày này... Như đã nói thì ban đầu tôi quyết định edit vì đọc văn án, xong vừa edit vừa đọc. Nhưng mà cái truyện nó lạ lắm, ban đầu cũng bình ổn nhưng hơi dễ nản, mà đoạn về sau nó lại BÙM! Ảo ma lazada vch luôn. Và tôi cũng không tin nổi là tác giả lại gắn tag 1x1 kiểu này (như ngụy NP ấy nhỉ).
Sắp tới sẽ lên thêm hai phiên ngoại nữa nha, hai phiên ngoại dồn vào 1 chương lun nhỉ?