" Bà xã , em xem . Bé con đang di chuyển "_ Thiên Phong nắm chặt lấy tay Mẫn Kỳ vừa nhìn lên màn hình vừa ôn nhu hỏi chuyện . Hốc mắt có chút đỏ lên , không khí càng ngày khó lưu hành vào bên trong cơ thể .
" Kì diệu lắm phải không ? "_ Mẫn Kỳ hạnh phúc nhìn Thiên Phong đang không ngừng rung rẫy mà giữ chặt tay mình .
Thiên Phong quay lại nhìn Mẫn Kỳ với cái đầu gật xuống lên tục .
Mẫn Kỳ mấy mươi năm trước cũng từng có lần đầu trải nghiệm việc nhìn thấy hai bé con trong bụng mình đang khó chịu di chuyển để tìm chỗ thoải mái hơn . Cảm xúc lúc đấy rất khó để có thể biểu đạt thành bất cứ lời nói hoa mĩ nào .
Khoảnh khắc ấy , Mẫn Kỳ chỉ ước rằng Thiên Phong đang ở canh mình . Tâm trí muốn cùng người mình thương nhìn ngắm những đứa con . Mẫn Kỳ khóc rất nhiều vào thời điểm ấy , ghen tị với những người phụ nữ đang mang thai khác vì sao họ lại được hưởng hạnh phúc lớn đến như vậy , cùng người thân của mình đếm từng ngày đứa con họ chào đời . Suy nghĩ lúc mang thai vô cùng tiêu cực , họ được âu yếm vỗ về còn Mẫn Kỳ chỉ là tự gặm nhấm điều ấy một mình . Họ khóc liền được an ủi xoa dịu bằng những hành động dịu dàng những lời nói đẹp đẽ , Mẫn Kỳ thì chỉ có thể vuốt ve phần bụng có chút nhô lên coi như nỗi đau được giảm đi một phần nào .
" Được rồi mà , đừng khóc nữa "_ Lau nhẹ đi giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống trên má của Thiên Phong . Mẫn Kỳ không muốn người mình yêu sẽ có một trải nghiệm như chính mình lúc ấy .
" Bà xã "_ Thiên Phong ánh mắt đầy hối tiếc lẫn buồn rầu nhìn Mẫn Kỳ .
" Sao vậy ? "_ Mẫn Kỳ nghiêng đầu nhìn cái con người cảm xúc đang rất lẫn lộn kia .
" Bà xã , trước đây có phải anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ không "_ Thiên Phong sờ lên khuôn mặt có vài vết tích thời gian để lại kia .
" Hiện tại anh cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ . Bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy mới nhận ra mình yêu em . Bỏ lỡ thời gian bên em khi mọi chuyện tồi tệ nhất "_ Thiên Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Mẫn Kỳ mà bày tỏ , chỉ dám nhìn xung quanh để kìm chế những giọt nước mắt kia không rơi xuống .
" Anh thật tệ "_ Thiên Phong ánh mắt rũ xuống .
" Đừng như vậy, trong mắt em , anh lúc nào cũng hoàn hảo nhất "_ Mẫn Kỳ nhìn con người đang cảm thấy có lỗi với mình , mặc kệ cho đó là chuyện của một thời tuổi trẻ .
" Bà xã , cảm ơn vì đã yêu anh "_ Thiên Phong kìm chế cảm xúc ôm lấy Mẫn Kỳ . Biết chính bản thân mình nợ con người này , nợ rất nhiều .
" Em đúng là ngu ngốc mới đi yêu một người như anh "_ Mẫn Kỳ cười mãn nguyện ôm lấy Thiên Phong .
" Bà xã , cảm ơn em "_ Thiên Phong hôn nhẹ lên trán Mẫn Kỳ . Nó tựa như lời xin lỗi vì những vất vã mà Mẫn Kỳ đã chịu .
" Được rồi mà , đừng khóc nữa "
" Được , anh không khóc nữa "_ Thiên Phong lúng túng lau đi những giọt nước mắt kia . Không muốn Mẫn Kỳ vì những cảm xúc tiêu cực của mình mà không vui .
Dù chuyện tình yêu của chúng ta bắt đầu không hoàn hảo nhưng anh sẽ cố gắng cùng em trải qua cuộc đời còn lại một cách ngọt ngào nhất .
" Anh yêu em "_ Thiên Phong hôn lên mí mắt của Mẫn Kỳ . Nhẹ nhàng tựa cánh hoa chạm đất .
" Bà xã , em uống cái này đã "_ Thiên Phong đưa một hộp sữa cho Mẫn Kỳ .
" Tại sao phải uống nó ? "_ Mẫn Kỳ thật sự là không thích sữa một chuat nào .
" Nó tốt cho em vad bảo bảo nhỏ "_ Thiên Phong dịu dàng vuốt ve Mẫn Kỳ .
" Hừm , anh chỉ lo cho con thôi "_ Mẫn Kỳ bĩu môi một cái cầm lấy hộp sữa không thèm nhìn lấy Thiên Phong một cái liền quay sang hướng khác .
" Uống xong chưa ? "
" Em buồn ngủ quá "_ Mẫn Kỳ đôi mắt lim dim nhìn Thiên Phong .
" Nằm lên đây "_ Thiên Phong kê tay mình trên chiếc ghế ấy để Mẫn Kỳ có thể êm ái mà ngủ .
" Ừm...ngủ ngon "_ Vừa nằm xuống mắt liền nhắm chặt , miệng nhỏ mở ra để lấy không khí có chút nhô nhô ra .
" Thai phụ ngủ rồi à ? "_ Bác sĩ bước vào .
" Không có chuyện gì đúng không ? "_ Thiên Phong nhìn bác sĩ .
" Những tháng cuối thai kỳ cần cẩn thận chăm sóc hơn , đừng làm họ buồn phiền , có thể để lại trầm cảm sau sinh "
Thiên Phong vừa lo nhìn con người đang nằm trên tay mình ngủ một cách ngon lành vừa nghe lời dặn . Đây là lần đầu chăm sóc người mang thai dù gì cũng sẽ có chút bỡ ngỡ .
" Bà xã , chúng ta về nhà thôi "_ Thiên Hàn vỗ nhẹ vào vai Mẫn Kỳ .
" Ưm...em muốn ngủ "_ Mẫn Kỳ hất tay Thiên Phong ra .
" Lên tay anh rồi ngủ có được không , anh bế em đi "
" Được "_ Mẫn Kỳ mắt ti hí mở lên , tìm cách leo lên tay Thiên Phong .
"Bác sĩ , làm phiền khoác áo này lên người vợ tôi không ? "
" Được "_ Vị bác sĩ kia cầm chiếc áo khoác to dài kia đắp lên người Mẫn Kỳ , cuối cùng lấy tay áo buột vào ở eo Thiên Phong .
" Cảm ơn "_ Thiên Phong bế Mẫn Kỳ ra khỏi phòng siêu âm .
" Bà xã , tại sao bụng em không hề lớn hơn ban đầu là bao nhiêu vậy ? "_ Mặc dù được áp bụng vào bụng nhưng Thiên Phong có lúc cũng không thể cảm giác được cái bụng ấy .
" Em không biết nữa "
" Ông xã...ông xã "_ Mẫn Kỳ vừa bị đánh thức , nhất thời chưa chìm lại được giấc ngủ , lim dim trở đầu .
" Anh đây "_ Thiên Phong bế ngược Mẫn Kỳ vào người mình trên đoạn hành lang lớn , cảnh tượng vô cùng bình yên .
" Họ nói em trẻ con "_ Mẫn Kỳ rút vào cổ Thiên Phong .
" Em có trả lời họ không ? "
" Có chứ "
" Trả lời họ như thế nào , kể anh nghe xem "
" Em nói họ em không phải là người có tính trẻ con . Chỉ là em đã gả cho đúng người mà thôi "_ Mẫn Kỳ ngước nhìn Thiên Phong ngây ngốc mỉm cười .
Đoạn hành lang dài cỡ nào cũng đến nơi kết thúc , Thiên Phong mở cửa xe kéo chiếc áo dày phủ trên ghế sau . Máy lạnh trong xe luôn mở ở mức mát , chiếc áo dày phủ lên để giữ ấm cho mặt ghế để Mẫn Kỳ không bị lạnh người .
Thiên Phong bế Mẫn Kỳ đặt vào xe , lấy tay che đỡ trên đầu Mẫn Kỳ tránh va đầu đụng trúng thành xe . Đặt đúng tư thế , Thiên Phong đắp áo lên cho Mẫn Kỳ .
Đúng là gả đúng người , bạn vẫn sẽ mãi mãi là một đứa con nít không cần trưởng thành .
_____//_____
Chap này cho papa với daddy lên nha 💓
_____//_____
Vote nhaa ❤️!