" Papa , tụi con đến rồi này "_ Tiểu Anh chạy tới ôm chặt Mẫn Kỳ .
" Tiểu Anh được rồi , con đừng làm loạn nữa . Những người khác còn phải nghỉ ngơi mà "_ Mẫn Kỳ ôm Tiểu Anh chặt vào trong lòng .
" Con biết rồi mà , daddy đi đâu rồi papa ? Daddy cũng thật là , nói sẽ chăm sóc tốt cho papa mà giờ lại trốn đau rồi không biết "
" Daddy con về nhà lấy chút đồ thôi "
" Papa , tay người bị sao thế ? "_ Tiểu Anh lật tay Mẫn Kỳ lên thì thấy một vết bầm ngang .
" Chỉ là hôm qua vô ý quơ tay vào thành tủ thôi "
" Người mau nói thật cho Tiểu Anh biết đi , có phải là daddy hành hạ người không ? "
" Không có mà "_ Cậu không hành hạ Thiên Phong thì thôi chứ làm sao hắn dám hành hạ cậu chứ .
" Bác , ăn một chút bánh đi "_ Minh Nhiên lúc này lấy bánh từ trong hộp ra đưa cho Mẫn Kỳ .
" Cảm ơn con Nhiên Nhiên "_ Mẫn Kỳ vui vẻ nhận lấy .
" Mau lại đây ta xem một chút "
" Có gì sao ạ ? "_ Minh Nhiên đi đến trước mặt Mẫn Kỳ .
" Thiên Hàn có ăn hiếp con không ? Mau nói papa làm chủ cho con có được không "_ Mẫn Kỳ xoay Minh Nhiên một vòng liền tới tấp hỏi .
" Bác...Thiên Hàn thật sự không có ăn hiếp con "_ Minh Nhiên lắc đầu .
" Sao lại kêu là bác ? Kêu papa "_ Mẫn Kỳ để Minh Nhiên ngồi xuống bên cạnh mà vuốt ve .
" Như vậy có chút không... "_ Minh Nhiên bất giác đỏ mặt .
" Có gì mà ngại chứ ? Trước sao gì cũng là người một nhà , mau gọi đi "
" Pa..papa "_ Minh Nhiên ấp úng ngượng ngùng trả lời .
" Bé con ngoan lắm "_ Mẫn Kỳ lấy tay nâng hai ám Minh Nhiên lên mà bóp bóp.
" Papa , người mau thả Minh Nhiên ra "_ Thiên Hàn đứng dậy .
" Thả gì mà thả chứ ? Bé con của ta từ khi nào đến lượt con quản vậy hả ? "_ Mẫn Kỳ ôm lấy Minh Nhiên , đanh mắt nhìn Thiên Hàn .
" Gì mà là của người chứ ? "
" Hai người đừng cải nhau mà "_ Minh Nhiên lên tiếng .
" Hên cho con là bé con của ta lương thiện đó "
" Bác , ăn bánh "
" Ấy...sao lại là bác nữa ? Gọi papa "
" Papa ăn bánh "_ Minh Nhiên đỏ tận mang tai .
" Bánh hôm nay thật ngon a~~ "_ Mẫn Kỳ ăn một miếng bánh trong lòng vui vẻ không ngất .
" Papa...ăn từ từ thôi lại nghẹn "_ Tiểu Anh bê ly nước cho Mẫn Kỳ .
" Papa không sao "_ Mẫn Kỳ hạnh phúc cười .
Có lẽ thời khắc cậu hy vọng đã tới rồi . Có thể cùng họ nói chuyện như người một nhà , có thêm một người yêu thương , quan tâm cậu .
" Bảo bối ? Sao vậy , sao lại đơ ra đó "_ Thiên Hàn phát hiện Minh Nhiên đang có điều gì đó rất lạ , liền quay sang hỏi .
" Không có "_ Minh Nhiên cười .
" Không khoẻ chỗ nào sao ? "_ Thiên Hàn đặt tay lên trán Minh Nhiên kiểm tra .
" Papa , người coi hai người đó kìa . Suốt ngày chỉ biết tình tứ trước mặt con thôi . Thật đáng ghét "_ Tiểu Anh ganh tức nói .
" Papa , cậu nói em con sẽ không sao chứ ? "_ Tiểu Anh sờ sờ bụng Mẫn Kỳ hỏi .
" Không sao , em con rất khoẻ "
" Papa có phải người có em rồi sẽ không còn thương Tiểu Anh nữa ? "
" Con bé này , con đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn có suy nghĩ đó vậy hả ? "_ Mẫn Kỳ cốc đầu Tiểu Anh một cái .
" Hi hi "
" Papa , con đưa Minh Nhiên về trước "
" Vậy hai đứa đi cẩn thận . Đã trễ rồi "
" Tạm biệt papa "
Hành lang vắng lặng chỉ có nghe được tiếng bước chân của hai người .
" Bảo bối "_ Đột ngột Thiên Hàn quay lại .
" Sao vậy ? "
" Lúc nảy vì sao lại buồn ? "_ Thiên Hàn bước đến trước mặt Minh Nhiên , nâng mặt cậu lên , nhìn thẳng vào mắt cậu . Mắt cậu sâu thẳm , chứ đựng bao nhiêu bí mật đến Thiên Hàn cũng không thể nào biết hết được
" Tôi không có "_ Minh Nhiên quay đầu đi chỗ khác , lẫn tránh đi ánh nhìn của Thiên Hàn .
" Cậu có "
" ... "
" Nói "
" Tôi cảm thấy hạnh phúc "_ Minh Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt Thiên Hàn .
" Hạnh phúc sao ? "_ Thiên Hàn ngơ mặt ra .
" Đúng vậy , là hạnh phúc "_ Minh Nhiên mỉm cười đầy rạng rỡ .
_____//_____
Càng ngày càng tệ...😔
Chap sau sẽ bù 💝
_____//_____
Vote nhaa ❤️!