Edit: Dật

Beta: Diệu Hoa

Lương Tích Mộng thè lưỡi, làm nũng nói: "Vừa tiến cung liền nghĩ đến đi gặp biểu ca, còn chưa kịp nghĩ tới đi xem Quý Phi nương nương đâu."

Cảnh Tuyên Đế biết rõ cái tính tình này của biểu muội mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không để ý nhiều nói một câu: "Vào cung lúc sau không thể giống với lúc ở trong phủ tùy ý làm bậy, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, cần phải biết phân phải trái phân tôn ti, không thể tùy ý va chạm."

Tiểu Lý Tử nheo mắt, trừu trừu khóe miệng, Hoàng Thượng à, không nói gạt ngươi đâu, vị chủ tử này chẳng biết phân biệt tôn ti một chút nào đâu!

"Mộc Tiểu Nghi đâu ?" Cảnh Tuyên Đế nhìn cửa, phát hiện vẫn luôn không có người tiến vào, quay đầu nhìn về phía Tiểu Lý Tử, "Không phải nói Mộc Tiểu Nghi cũng lại đây sao, vì sao không thấy có người vào ?"

Tiểu Lý Tử đảo con mắt, mười phần bình thản nói: "Mộc Tiểu Nghi cùng Lương Tài Tử vẫn luôn ở phía trước Thiên Điện chờ bệ hạ triệu kiến, chỉ là vừa mới nãy Mộc Tiểu Nghi đột nhiên đôi mắt đỏ hoe rời đi rồi, nô tài cũng không biết là vì sao."

Tiểu Lý Tử tuy rằng không chút nào đề cập tới Mộc Vũ gương mặt sưng đỏ, nhìn qua mười phần trung lập, nhưng hắn lại hướng đến Cảnh Tuyên Đế chỉ ra Mộc Vũ là cùng Lương Tích Mộng cùng một chỗ, hắn tin tưởng Cảnh Tuyên Đế cơ trí như vậy khẳng định có thể đoán được Mộc Tiểu Nghi là bị một vị điêu ngoa đại tiểu thư khi dễ.

Nhắc tới Mộc Vũ, Lương Tích Mộng chính là một bụng hỏa, mặt nàng mếu máo, ủy khuất nói với Cảnh Tuyên Đế: "Biểu ca, Mộc Vũ kia thật là quá đáng, dám mở miệng châm chọc ta..."

"Trẫm nói qua bao nhiêu lần, ngươi như thế nào vẫn kêu là biểu ca biểu ca, thật sự là không có quy củ." Cảnh Tuyên Đế thình lình răn dạy mình làm Lương Tích Mộng sửng sốt, nàng ngây ngốc đứng tại chỗ không nói gì, mắt mở to tràn đầy ủy khuất.

Mà Cảnh Tuyên Đế lại không có tâm tư để ý tới, bởi vì tâm hắn từ khi nào đã bay đến chỗ Mộc Vũ rồi, tiểu nha đầu kiêu ngạo kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì nàng mới có thể khóc lóc chạy đi đây ?

"Được, ngươi đi ra ngoài trước đi, trẫm còn có việc gấp muốn làm."

Lương Tích Mộng căm giận rời khỏi, Cảnh Tuyên Đế lúc này mới lạnh lùng nhìn lướt qua Tiểu Lý Tử, nhàn nhạt nói: "Nói đi, sao lại thế này ?"

"Nô tài cũng không biết rõ ràng, vừa rồi ở bên ngoài, Mộc Tiểu Nghi đối với Lương Tài Tử vẫn luôn là gương mặt tươi cười đón chào, Lương Tài Tử sắc mặt liền không tốt." Tiểu Lý Tử tuy rằng không mừng Lương Tích Mộng, nhưng lời nói ra thật ra lại công chính khẩn, "Sau đó hai vị chủ tử tới thiên điện thì lúc sau đã xảy ra cái gì nô tài liền không rõ ràng lắm."

Cảnh Tuyên Đế cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Tiểu Lý Tử ánh mắt thập phần nguy hiểm, "Biết rõ Lương Tích Mộng là cái đức hạnh gì ngươi còn dám đem nàng cùng Mộc Vũ an bài ở bên nhau, Tiểu Lý Tử, đầu óc ngươi là bị chó ăn sao ?"

Tiểu Lý Tử yên lặng cúi thấp đầu xuống, ô ô, đầu óc hắn mới không có bị chó ăn đâu, Hoàng Thượng thật đáng ghét.

"Hoàng Thượng, nô tài..."

"Câm miệng!"

Cảnh Tuyên Đế hiện tại rất không muốn nghe lời nói của một người không có đầu óc, nhưng là Tiểu Lý Tử châm chước một lúc sau, vẫn nhanh chóng mở miệng: "Nô tài chỉ nhơa là hình như Mộc Tiểu Nghi bị Lương Tài Tử đánh một cái tát..."

"Sao ngươi không nói sớm ?"

Cảnh Tuyên Đế vèo một cái liền đứng lên, giống như gió rời đi, nhưng Tiểu Lý Tử xuyên thấu qua bóng dáng Cảnh Tuyên Đế vẫn cảm giác được hắn còn không có quên nhìn mình bằng ánh mắt hung tợn.

Tấm tắc, chính mình cuộc sống có khả năng sẽ không quá tốt, ai, cũng là bi kịch a, rõ ràng chính là Hoàng Thượng ngươi không cho ta nói, hơn nữa hiện tại nói ra cũng không chậm, hung cái gì mà hung!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play