Edit: Hiyi

Beta: Diệu Hoa

Ngay lúc Mộc Vũ đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang thì lại bất ngờ gặp phải Lương Tích Mộng ở ngoài cửa, nàng hơi hơi nâng cằm lên, bày ra bộ dáng cao quý lãnh diễm, kết hợp với dung mạo vũ mị minh diễm bây giờ của nàng, nhìn qua quả nhiên có một phen phong vị khác lạ.

Lúc Lương Tích Mộng thấy người đến là Mộc Vũ liền cười nhạt một cái, khi thân phận hai người vẫn còn là tú nữ, nàng ta đã thấy đôi mắt cùng cái mũi của Mộc Vũ không cân xứng, đặc biệt là khi nghe phân vị của Mộc Vũ khi tiến cung còn cao hơn cả mình đã hận đến mức muốn đi lên cho Mộc Vũ một cái tát mới vừa lòng.

Cho nên bây giờ kẻ thù gặp mặt đúng là vô cùng đỏ mắt!

Mộc Vũ nói chuyện bằng giọng nói uyển chuyển, mặt mày vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, chỉ là lời nói ra cũng không phải rất ôn nhu: "Vị muội muội này hình như có chút lạ mắt nha, ta nhất thời không nghĩ ra đây là vị muội muội nào nữa đây."

Nhật Hảo bên cạnh liền cong cong thân mình, cung kính trả lời: "Khởi bẩm nương nương, vị này chính là Lương tài tử vừa mới vào cung."

"Ồ, bổn cung nhớ rồi." Mộc Vũ che miệng cười khẽ, ánh sáng liễm liễm trong đôi mắt: "Hóa ra muội muội là Lương tài tử nha, một thời gian ngắn không thấy bổn cung cũng quên mất luôn."

Lương Tích Mộc nghe Mộc Vũ tự nói là bổn cung, lại nghe được Mộc Vũ gọi mình là muội muội, trong lòng không khống chế được nổi lên lửa giận mãnh liệt mênh mông, một người được nuông chiều từ nhỏ như nàng ta sao có thể chịu được loại khiêu khích chói lọi như vậy được chứ ?

Không đợi Lương Tích Mộng làm ra hành động phản kích nào, Họa Ý đã vươn đầu một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói: "Nương nương, Lương tài tử này thật quá vô lễ, nhìn thấy nương nương cũng dám không hành lễ."

"Lương tài tử vừa mới tiến cung mà thôi, không hiểu quy củ vẫn có thể giải thích được."

Mộc Vũ duỗi tay sờ sờ búi tóc của mình, tươi cười càng sâu, Họa Ý quả thực rất hiểu ý nàng, sau khi hồi cung nhất định phải khen thưởng nàng ấy thật tốt mới được, moah moah.

Tiểu Lý Tử mới vừa đi ra từ ngự thư phòng, nhìn thấy Mộc Vũ đến đây lập tức tiến lên đón, trong giọng nói có một ít nịnh nọt: "Nương nương, ngài có việc cần tìm Hoàng Thượng sao, nhưng lúc này Hoàng Thượng đang nghị sự cùng một vài vị đại nhân rồi, thế thì để nô tài thay nương nương đi thông truyền trước nhé?"

Lương Tích Mộng nheo mắt, mắt to gắt gao trừng mắt Tiểu Lý Tử, vừa nãy lúc nàng ta muốn gặp Hoàng Thượng sao không nhìn thấy ngươi chân chó như vậy chứ ?

Tiểu Lý Tử tỏ vẻ thực ủy khuất, rõ ràng hắn cũng chỉ là có ý tốt nhắc người thôi được không, chỉ là lúc ấy Lương tài tử người cứ nhộn nhạo như vậy nên không nghe thấy hắn ngăn cản, mạnh mẽ muốn xông vào mới bị Hoàng Thượng răn dạy.

Giờ lại đi trách hắn ?

Lúc Mộc Vũ đối mặt với Tiểu Lý Tử, thái độ lập tức liền thay đổi, bởi vì nàng biết đại thái giám bên người Hoàng Thượng là một sự tồn tại rất khó lường, có thể lấy lòng liền tận lực lấy lòng, bằng không khi nào bị làm khó dễ cũng không biết đâu: "Công công, nếu bây giờ Hoàng Thượng đang bận chuyện chính sự thì không cần thay ta thông truyền đâu, ta chờ ở đây là được rồi."

Cả bổn cung cũng không nói mà trực tiếp tự xưng là ta cũng đủ cho Tiểu Lý Tử mặt mũi rồi, Tiểu Lý Tử liền càng thêm kinh sợ: "Nô tài cũng không dám để nương nương chờ ở đây, Hoàng Thượng săn sóc nương nương như vậy, nếu Hoàng Thượng mà biết để nương nương chờ bên ngoài chắc chắn sẽ lột da nô tài mất."

Đáng thương cho Lương tài tử cảm thấy mình giống như không khí đứng ở đây, nàng ta tức giận đến mức không giữ nổi bộ dáng mỉm cười nữa rồi! Nhưng cũng chẳng có ai để ý cả.

"Công công quá lời rồi." Mộc Vũ xảo tiếu thiến hề, ôn nhu nói: "Thế thì ta sẽ đi theo công công đến thiên điện ngồi một lúc vậy, đợi đến lúc Hoàng Thượng xong việc thì lại phiền công công giúp ta thông truyền một tiếng."

Tiểu Lý Tử liên tục nói đồng ý, dẫn Mộc Vũ rời đi, sau khi Mộc Vũ xoay người, lúc này Tiểu Lý Tử mới cười nói với Lương Tích Mộng: "Mời Lương tài tử hồi cung đi, thời tiết hơi lạnh, nếu tài tử bị bệnh sẽ không tốt đâu."

Nghe ngữ khí cung kính nhưng không có chút độ ấm nào của Tiểu Lý Tử, Mộc Vũ gợi lên khóe miệng, người này đã làm chủ tử lâu rồi nên dễ dàng khinh thường người hầu hạ mình, sẽ không nghĩ tới việc nhỏ không đáng kể như vậy có khi lại trở thành điểm yếu trí mạng của bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play