Edit + beta: Hạ Lam.
Đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ mở có đèn ngủ ở đầu giường, cả người Cố Mính đều vùi vào trong chăn, lộ ra một đầu tóc đen dài mượt, che khuất nửa gương mặt nhỏ, càng làm người thấy cô trời sinh tính trẻ con.
Cô tựa hồ bị tiếng đóng cửa làm bừng tỉnh, lật mình quay lại, kinh ngạc đối diện với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Phùng Cù, "Thiếu soái?"
"Em rất kinh ngạc khi tôi trở về, hả?"
Phùng Cù trầm mặc đi tới, thân mình cao lớn che khuất đèn ở đầu giường, từ trên cao nhìn chằm chằm Cố Mính, bộ dáng hưng sư vấn tội.
Tiểu nha đầu trên giường ngồi dậy, thấp thỏm nhìn hắn, giọng nói mang theo điểm nói không nên lời, "... Thiếu soái muốn phân phát tôi sao? Bên ngoài đều đồn rằng thiếu soái muốn cưới Doãn tiểu thư nên đã phân phát hai di thái thái kia đi." Còn được cho tiền nữa!
Cô ở trong lòng bổ sung một câu phía sau.
Hai người đối chọi, Cố Mính tự dựng kịch bản để tránh mũi nhọn.
Cố Mính cố tình không chịu trả lời câu hỏi của Phùng Cù, ngược lại tung ra vấn đề hắn không thể tránh.
Phùng Cù không nghĩ tới cô nghe được tin đồn nhảm nhí, ngẩn ra một chút, đối diện con ngươi thanh triệt của cô liền không khỏi nhớ đến một màn ở quán cà phê lúc chạng vạng, bộ dáng đáng thương của cô trước mặt Doãn Chân Châu, lạnh giọng hỏi, "Em nghe lời đồn từ đâu?"
Cố Mính ôm đầu gối, thu người lại, làm chính mình nho nhỏ ngồi một gốc, cằm kê lên đầu gối, ủy khuất cực kỳ, giống như trẻ con bướng bỉnh sắp tức giận mà phản bác, "Thiếu soái đừng gạt tôi! Bọn họ đều nói thiếu soái muốn kết hôn cùng Doãn tiểu thư, đã phân phát hai phòng di thái thái. Tất cả mọi người đều đi rồi, không có khả năng lại giữ tôi lại!"
Thời điểm như này, càng hợp tình hợp lý cắn ngược lại một cái.
Cô hít hít cái mũi, lã chã chực khóc, "Tôi... tôi không muốn trở lại Cố gia. Nếu cha tôi lại đưa tôi cho người khác..."
Làm Phùng Cù nghe được lời nói yếu đuối này, lại nể tình Cố Mính chung chăn chung gối với hắn, có lẽ cho cô được một con đường sống, đến lúc đó cô có đủ điều kiện, biển rộng tùy cá lội trời cao mặc chim bay.
Nghe nói đốc quân phủ cho tiền cũng rất phong phú.
"Tôi khi nào muốn đuổi em đi?" Mày Phùng Cù đều nhăn thành một đoàn, hắn theo bản năng ngồi xuống giường, hai cánh tay cường tráng hữu lực, dễ dàng đem tiểu nha đầu ôm vào trong ngực, một tiểu nha đầu khả ái như vậy, chẳng những thân mình mất hồn, còn thật đáng thương, sao có thể dàng giao ra cho người khác đạp hư?
Cố Mính thuận thế ôm eo hắn, trán kề sát cằm hắn, nghe được tiếng tim đập hữu lực bên tai, hai tay gắt gao ôm chặt, khóc nức nở nói, "Nếu thiếu soái đưa A Mính đi thì nhất định phải nói cho A Mính, A Mính sẽ không chắn ngang đường của ngài cùng Doãn tiểu thư." Nội tâm lại rất kinh ngạc: Lão nương cũng đã nhắc đến việc phân phát di thái thái rồi, chẳng lẽ còn phân biệt đối xử?
Dấm của Doãn Chân Châu chưa đủ lớn à?
Phùng Cù cuối đầu đối diện nước mắt lưng tròng của Cố Mính, lập tức vui vẻ lại, "Vật nhỏ khẩu thị tâm phi!*" Nếu sợ hắn đưa cô đi thì vì cái gì lại gắt gao ôm chặt hắn như ôm chặt cái phao cứu hộ, còn khóc thương tâm như vậy?
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng nghĩ một nẻo.
Cố Mính dùng âm thanh bi tráng nói, "Tôi vốn không có quan hệ với ngài! Ngài và Doãn tiểu thư mới là một đôi! Dù cho sau này tôi đi đâu thì tôi cũng nhất định nhớ kỹ ân tình của thiếu soái, vĩnh viễn không quên!"
Trong lòng Cố Mính đều bị thuyết phục bởi kỹ thật diễn của chính mình, tất cả cũng là nhờ bao năm qua cô đóng vai nhân vật gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, chẳng lẽ lại không diễn được một vai sắp bị tống cổ?
"Yên tâm, tôi sẽ không đưa em đi." Phùng Cù cúi đầu ngậm môi Cố Mính.
Cố Mính: Tuyệt vọng!
Nước mắt cô rào rạt chảy xuống là do lỡ mất cơ hội cực tốt này.
Phùng Cù nếm tới nước mắt Cố Mính, cuối cùng cũng bỏ cô ra, nguyên bản là hắn tức giận lôi đình truy vấn nhưng hiện tay mấy thuận gió hòa, ngữ điệu cũng có tia ôn nhu mà cũng không biết, "Còn chuyện của em với Ngô Tùng là thế nào?"
Tiểu nha đầu ngồi trong lòng ngực hắn, bất an moi moi cúc áo trên quân trang, tự cho là hợp tình hợp lý nói, "Tôi sợ Doãn tiểu thư biết chuyện của tôi với ngài rồi sinh khí, lại sợ ngài kêu tôi trước... nên mới kéo Ngô phó quan..."
Có lẽ cô chỉ trẻ con nói nhưng mà người nghe lại phản ứng một vấn đề khác: Có phải toàn bộ người của Dung thành đều cho rằng hắn sợ vợ?
Phân phát hai di thái thái kia thì thôi, dù gì hắn cũng chán ghét hai người đó, nhưng nữ nhân của hắn lại bị dọa cho không dám chào hỏi, chẳng lẽ danh sợ vợ của hắn đã lan truyền ra?
Phùng Cù trầm tư, Cố Mính cẩn thận kéo kéo tay áo hắn, "Thiếu soái đừng nóng giận được không?"
"Con mắt nào của em nhìn thấy tôi giận?"
"Ngài chính là không cao hứng!"
Phùng Cù không phản bác cũng không nói gì, cúi đầu mổ nhẹ trên môi Cố Mính, uy hiếp cô, "Lần sau nhìn thấy tôi thì không cần giả bộ không quen biết, biết không?"
Hắn còn chưa giả vờ không quen biết mà nha dầu này đã tránh hắn như rắn rết.
Hắn làm người ta chán ghét như vậy sao?
Nếu mà Cố Mính nghe được lời này, cô chắc chắn phải gật đầu: Thiếu soái ngài chính là làm người ta chán ghét, chính mình còn không hiểu?
Phùng Cù bồi Doãn Chân Châu nửa ngày, trở về thì cũng hết giận, hai người náo loạn trên giường một hồi, đang chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại vang lên, kêu như đòi mạng.
Phùng Cù tiếp nhận điện thoại, hỏa tốc từ trên giường bò lên, nhanh chóng mặc xong quần áo, hôn ở trên đầu cô một cái, "'Ngoan ngoãn ngủ đi." Sau đó cầm mũ đi, cầu thang truyền tiếng "thịch thịch thịch" xuống lầu.
Cố Mính đang ngủ thì bị âm thanh của chuông điện thoại làm bừng tỉnh, cô khoác áo rời giường, đẩy cửa đứng ở cầu thang ba bốn phút, nghe được Ngô phó quan nói chuyện, nhóm thân vệ tập kết, tiếng ô tô gầm rú vang lên, sau đó đi xa.
Dì Lâm đứng ở lầu một, ngửa đầu lên thấy tiểu di thái, ôn nhu an ủi, "Khả năng là thiếu soái nhận được công vụ khẩn cấp, di thái thái không cần lo lắng, chuyện này cũng thường xảy ra, ba năm ngày sau liền trở về rồi."
Cố Mính nghĩ thầm: Ba năm năm sau trở về mới tốt.
Cố Mính trở về phòng ngồi suy nghĩ, càng nghĩ càng giận, bắt đầu ngồi trước bàn viết truyện người lớn, trong lòng chuẩn bị ngược chết nam chính.
Nam chính trong truyện người lớn của cô cũng giống với Phùng Cù, cha rất có quyền thế, chính hắn lại là một nhân vật ác ôn, ỷ vào thân thế hiển hách mà phong lưu háo sắc, một mặt diễn tình yêu sâu đậm, mặt còn lại thì lăn giường với tiểu cô nương, không biết xấu hổ.
Mà chỗ chết người là hắn cũng có gương mặt anh tuấn, dựa vào địa vị của bản thân mà mê hoặc không biết bao nhiêu tiểu cô nương, có rất nhiều tính cách đặc biệt giống với Phùng Cù.
Lấy thân phận của hắn thì muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng mà vị công tử này lại xui xẻo, rót đầy tình yêu và tự do hôn nhân trong tâm trí nhưng ngược lại hắn muốn trái ôm phải ấp, tự làm bậy mà không chịu trách nhiệm, vậy mà còn tự gọi là người trẻ tuổi ở thời đại mới.
Khúc dạo đầu thì cho hắn nếm chút ngon ngọt, lừa một tiểu cô nương mười lăm tuổi lên giường, hôm sau liền bị người ta chùm bao tải mà đánh.
Cố Mính chỉ viết ngắn ngủi hai chương nhưng cũng làm vị công tử nhà giàu ăn không ít khổ, tranh giành vũ nữ mà đánh nhau với người khác, thiếu chút nữa bị cắt luôn căn tử...*
*Căn tử: Dương vật (toi là một con người thẳng thắn, có sao nói vậy :)) )
May mắn cha của hắn kịp thời xuất hiện, nếu không thì hắn cũng đi làm công công rồi.
Tất nhiên cũng phải phối hợp với thể loại hương diễm của "Phẩm báo", cô cũng hết sức suy nghĩ để viết ra cảnh lăn giường của nam chính với một số nữ nhân, nhưng đồng thời hắn xui xẻo lại càng xui xẻo, có thể tự xưng là nam chính xui xẻo nhất.
Cô ngồi sửa lỗi của chương truyện trước, đọc đến công tử nhà giàu chịu khổ thì giống như chính mình đang đánh Phùng Cù khiến hắn sợ hãi lo sợ, Cố Mính như thấy được Phùng Cù quỳ xuống cầu xin tha thứ, cô không khỏi tươi cười vui vẻ.
Qủa thật phải nói, tài viết văn của Cố Mính đúng là liều thuốc hay để hóa giải nội tâm buồn bực của chính mình.
Bất tri bất giác thì trời cũng đã sáng.
Vừa vặn cũng là cuối tuần, Cố Mính ngáp một cái, khép bản thảo lại, chuẩn bị đến buổi chiều đem đi gửi.
Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bảo ngủ ngon!
Editor: Hết 9 chương câu view rồi nên toi dừng đăng tiếp truyện trong 1 tuần tới để chuẩn bị cho project đang đặt gạch. Toi không bỏ truyện đâu, dù gì cũng lết được 9 chương rồi, à... còn 186 chương nữa... *editor đang khóc tiếng chó miễn tiếp khách*
[HẬU TRƯỜNG TỰ DỰNG CỦA EDITOR][*FOR FUN*]
Nếu một ngày Phùng cầm thú phát hiện ra truyện người lớn của cẩu họ Cố thì thế nào?
Phùng cầm thú: *thấy một xấp giấy trên bàn của cẩu họ Cố*
Phùng cầm thú: *lật ra coi*... Em ấy viết cái gì đây? Nam chính lại na ná mình thế này?
Phùng cầm thú: CỐ MÍNH!
Cẩu họ Cố: ?
Phùng cầm thú: *quăng xấp giấy cái bẹp trước mặt cẩu họ Cố* Cái gì đây?!
Cẩu họ Cố: *act cool đứng hình 3s* Rồi làm xao? *hất mặt*
Đêm hôm đó, Phùng cầm thú đ* cẩu họ Cố tắt thở.
*Editor: xin lỗi nếu ai không thích thô tục như này, tại toi không biết viết H :v