Edit + beta: Hạ Lam.
Cố Mính không nghĩ tới Phùng Cù cũng có thời điểm nhàm chán như vậy.
Tròng mắt Cố Mính chuyển động, cười giảo hoạt, "Thiếu soái chuẩn bị thua mất cái gì đây?"
Phùng Cù, "Bộ dáng giống như tôi đã thua rồi vậy."
Cố Mính làm bộ đứng dậy, "Vì để thắng nên kể từ đây tôi phải kết bạn với nữ sinh kia, khuyên cô ấy ngàn vạn lần không được chấp nhận Chu công tử!"
Phùng Cù cười to, "Vậy em nhìn trúng cái nào?"
Ánh mắt Cố Mính dừng lại trên bao đựng súng thượng hạng trên đầu giường, thản nhiên trả lời, "Nghe nói súng Browning[1] của thiếu soái đều từ Mỹ."
[1] súng Browning: Browning High-Power, hoặc Browning High-Power (tạm dịch sang tiếng Việt là Browning sức mạnh cao) là một loại súng lục, súng ngắn bán tự động được thiết kế bởi hai nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng, một người Mỹ và một người Bỉ là John Browning và Dieudonné Saive. Mặc dù John Browning mất năm 1926 nhưng ông cũng đóng góp được phần nào cho sản phẩm này, súng lục này được bắt đầu thiết kế vào năm 1914 nhưng mãi đến năm 1935 nó mới thành công.
Súng này còn có tên nhiều tên gọi khác nhau như là Browning HP, P35, GP (ở nước Pháp gọi, viết tắt cho chữ "Grande Puissance") và BAP (có nghĩa là Browning Automatic Pistol).
Súng lục này có độ chính xác cao nếu có gắn giảm thanh hoặc không có, trong thời gian thế chiến thứ hai diễn ra thì nó là loại súng được nhiều lực lượng kháng chiến ưa chuộng vì nó có thể gắn giảm thanh, điều đó làm cho việc ám sát các sĩ quan Đức Quốc xã dễ dàng hơn. Browning Hi-Power là một trong những khẩu súng lục được sử dụng rộng rãi nhất thời đại, điều thú vị là nó được hơn 50 quốc gia trên thế giới mua và trao lại cho quân đội của họ sử dụng. – Wikipedia.
Phùng Cù cứ tưởng di thái thái dịu dàng ngoan ngoãn của hắn hơn phân nửa là muốn trang sức, quần áo, không ngờ cô ấy lại muốn sung, kinh ngạc nhăn mày, "Súng không phải đồ chơi mà là hung khí, sẽ thấy máu người."
Lập tức thần sắc Cố Mính ưu thương, "Tôi biết, Ngô phó quan hy sinh, chiến tranh sẽ không ngừng lại, nếu có ngày bước đến bước đường cùng, tôi hy vọng có thể kết thúc sinh mạng bằng chính năng lực của mình." Mà không phải trở thành đá kê chân cho tình yêu của hai người.
Phùng ù trầm mặt một hồi, hắn chớp mắt, hơi có chút dao động, "Đầu óc tiểu nha đầu em rốt cuộc nghĩ cái gì?"
"Không nghĩ cái gì hết." Cố Mính rời giường mặc lại quần áo, bộ dáng hồn nhiên không them để ý, "Thân thể của tôi như một đồ vật muốn cầm thì cầm không thì thôi, ngoại trừ có thể nói với chuyển động cũng không khác gì đồ vật, ậy thì có thể nghĩ ra cái gì?"
Phùng Cù sửng sốt, tựa hồ những lời Cố Mính nói có ý chế giễu, không khỏi động lòng trắc ẩn, muốn an ủi cô hai ba câu thì người đã đi vào rửa mặt.
Lúc sau, cơm sang được bưng lên bàn, nhìn Cố Mính ăn uống thật tốt, ăn hai chén canh cua gạch còn chưa đủ, ăn them một chén cháo nữa, bộ dáng ăn uống không kịp thở, Phùng Cù cảm thấy mình hình như suy nghĩ hơi nhiều.
Hắn ăn xong rồi lên đường đi đến đốc quân phủ, Cố Mính ngồi xe kéo đi học, quả nhiên đụng phải Chu Tư Huy với tạo hình như hôm qua đứng trước cổng.
Hôm nay Chu Tư Huy thay đổi sách lược, tặng mỗi nữ sinh qua đường một cành hoa hồng, "Cô có biết Quản Mỹ Quân không? Cô ấy là bạn gái của tôi, cô ấy giận dỗi muốn chia tay, các cô có thể giúp khuyên nhủ cô ấy một chút không? Tôi thật sự yêu cô ấy!"
Các nữ sinh nhận được hoa hồng sôi nổi nghị luận, đều bị sự si tình của hắn làm cảm động.
Chu Tư Huy nhìn thấy Cố Mính, làm bộ thoái thoát với mấy nữ sinh kia, mặt dày mặt đang hướng Cố Mính tặng hoa hồng.
Cố Mính không nhận, bình tĩnh nhìn hắn.
"Cô nhìn cái gì?" Hình tượng si tình của hắn giữ không nổi nữa, thậm chín còn có chút táo bạo, "Cô câm à?!"
Cố Mính, "Nhìn Chu công tử có tật giật mình."
"Tôi không làm gì trái với lương tâm hết."
"Ồ... hái hoa tặc!"
Cố Mính nghênh ngang mà đi.
Hôm nay Quản Mỹ Quân vô cớ trốn học, bạn cùng lớp nghị luận sôi nổi, còn có người chạy đến hỏi Cố Mính, "Chuyện của Mỹ Quân với Chu công tử kia là thế nào vậy? Hắn đối với cậu ấy một lòng say mê, tại sao cậu ấy một hai phải đòi chia tay?"
"Đúng vậy, Chu công tử còn có một chiếc Chrysle, gia thế vừa tốt người lại đẹp, còn vì Mỹ Quân mà đứng trước cổng tặng hoa hồng. A Mính, quan hệ của hai người tốt, cậu đi khuyên nhủ Mỹ Quân đi."
Cố Mính sắp bị bọn họ chọc giận, "Vậy mấy cậu cảm thấy Chu công tử tốt hay xe của gắn tốt?"
Các nữ sinh sôi nổi khiển trách Cố Mính, đều nhất trí cho rằng Cố Mính ghen tỵ với Quản Mỹ Quân vì cô ấy có một sứ giả hộ hoa.
Hạ Trùng không thể ngữ băng. [2]
[2] Tạm dịch là: không thể nói chuyện mùa động với côn trùng mùa hè.
Cố Mính lười cùng các cô ấy nói chuyện, tan học về liền gọi điện cho Quản Mỹ Quân.
Quản Mỹ Quân trong điện thoại dường như muốn khóc, "Sáng nay tớ đi học, xa xa nhìn thấy họ Chu trước cổng nên trở về. Cha tớ đi tìm anh cả để nói chuyện, không biết bọn họ nói gì mà anh cả đẩy cha tớ một cái, xương gãy nên phải nằm viện."
Khung cảnh này cứ như có một di thái thái ở bên tai luyện tiếng khóc, nghe vào thập phần khiếp người.
Ở một mảnh binh hoang mã loạn, Cố Mính bình tĩnh hỏi cô ấy, "Mỹ Quân, cậu có phải đối với họ Chu có một chút tình cảm không?"
"A Mính, sao cậu còn chưa tin nữa?" Quản Mỹ Quân khóc lớn lên, "Tớ đặc biệt chán ghét hắn, nhìn thấy hắn đã cảm thấy ghê tởm."
"Đừng khóc đừng khóc, không nên lo lắng nữa, để tớ nghĩ biện pháp."
Hai ngày sau,
Văn chương dẫn ra một sự kiện phát sinh ở cổng trường Sư Phạm nữ sinh.
"... Họ Chu ngẫu nhiên quen biết với một cô gái, đem tâm tư theo đuổi mang về làm di thái thái, ở cổng trường ngang nhiên chặn đường, cô gái lập chí sau khi học xong thì dấn thân vào sự nghiệp quốc gia, không muốn làm chim hoàng yến bị nhốt trong ngôi biệt thự cao cấp, nhưng, không nghĩ đến họ Chu lại dùng thủ đoạn cực đoan, đầu tiên là hất nước bẩn lên người cô gái, cùng người khác bịa đặt hai người "yêu nhau", đắp nặn hình tượng si tình để tìm kiếm sự đồng tình, ý định trước sau đều bắt cô gái đi vào khuôn khổ.
Chu công tử tốt nghiệp trường đại học Kim Lăng, phong cách ăn mặc hiển nhiên là bộ đang thân sĩ, nhưng tư tưởng lại cũ kỹ phong kiến, há miệng ngậm miệng đều khinh thường nữ nhân, sợ là dùng cồn rửa cũng không sạch nổi.
... Sự kiện Chứ công tử không phải là ngẫu nhiên, làn gió tự do yêu đương thổi đến bến Hoa Hạ, mục tiêu hướng đến là tình yêu lưỡng tình tương duyệt, không phải là cái bảng hiệu để đùa bỡn nữ tử.
Nữ tử Hoa Hạ mới lảo đảo thoát khỏi định kiến cũ, nếu không đề phòng, thực dễ dàng chui vào vũng bùn, không bò lên nổi.
...
Trong mắt người có tầm nhìn, "tự do yêu đương" chẳng qua là đổi cách đùa bỡn nữ tử mà thôi.
Khuyên các vị nhớ rửa sạch con mắt, tự đó yêu đương là tự do, bình đẳng, tôn kính lẫn nhau, phàm là nam nhân nói thế nào dễ nghe nhưng sâu trong nội tâm vẫn xem nữ tử như một đồ chơi, rất có thể không cho các ngươi tôn kính cùng thể diện mà sẽ đẩy các ngươi xuống vực sâu.
...
Chủ biên của
Sau khi hắn xem
Gần đây Chứ Tư Ích về nước, được Công Tây Uyên mời toà soạn, có đăng vài bài thiên lưu, đọc được hịch văn xong còn cố ý gọi cho hắn, "Anh Công Tây, anh có quen biết với tác giả này à?"
Trong điện thoại Công Tây Uyên sang sảng cười to, "Như thế nào? Chú mày muốn làm quen?"
Người mà Chu Tư Ích yêu là nữ tài tử Dung thành Doãn Chân Châu, chuyện này cũng không phải là ngày một ngày hai.
Vị tiên sinh này thề muốn tìm một cô gái yêu sâu đậm để làm bạn đời, đối với "tự do yêu đương" rất tôn sùng.
"Dung Thành công tử công kích "tự do yêu đương", vậy mà anh vẫn đăng bài của hắn, anh Công Tây, anh đang nghĩ cái gì vậy?" Chứ Tư Ích trêu chọc hắn, "Không bằng cho tôi phương thức liên hệ với Dung Thành công tử, tôi cùng hắn nói chuyện."
Trong văn có nhắc đến "Họ Chu công tử, trường học nữ sinh, đại học Kim Lăng" đều tâm tình hắn bất an, mạc danh nhớ tới Chu Tư Huy.
Mấy ngày trước Chu Tư Huy còn ở trước mặt hắn thổi phồng diễm ngộ của mình với nữ sinh trong trường Sư Phạm, trùng hợp lại nhận được điện thoại của Doãn Chân Châu, cố ý hẹn hắn nhân cơ hội thử lòng người trong mộng của nữ thần.
Doãn Chân Châu đối Phùng Cù nhớ mãi không quên, rất muốn gả vào đốc quân phủ làm Thiếu phu nhân, nhưng Chu Tư Huy sớm đã nghe qua nề nếp của Phùng gia, sợ Doãn Chân Châu dẫm vào vết xe đổ như Đại phu nhận, tương lai cùng với một đám di thái thái đấu qua đấu lại tranh sủng.
Quả nhiên Phùng thiếu soái nghe Chu Tư Huy kể về nữ sinh đó liền có chút động lòng, thái độ nhất quyết cự tuyệt cũng không có.
Chu Tư Ích tấm tắc vài ngày.
Công Tây Uyên ở trong điện thoại cao giọng cười to, "Nếu chú mày tìm được Dung Thành công tử thì phiền nói cho anh một tiếng. Tiền nhuận bút cũng không biết gửi chỗ nào."
"Có ý gì?"
"Dung Thành công tử chỉ gửi một phong thư đến, không địa chỉ người gửi, hắn nói nếu không đăng bài của hắn thì hắn gửi qua cho
Chu Tư Ích, "..."
Doãn Chân Châu xem xong áng văn này như lấy được bảo bối, buổi chiều cùng Phùng Cù hẹn hò còn cố ý mang theo để cho hắn đọc.
Phùng Cù bật cười, "... Có lẽ người xui xẻo này chắc là em trai của Chu Tư Ích."
Doãn Chân Châu hờn dỗi, "A Cù, anh đọc kỹ lại xem, chẳng lẽ anh không hiểu ý của Dung Thành công tử?"
Phùng Cù ảo nảo, "Xem ra lần này cược thua mất một cây súng. Vận khí của nha đầu này cũng thật quá tốt!"
"A Cù, anh đang nói cái gì?!" Sắc mặt Doãn Chân Châu đại biến, "Nha đầu là ai?"
Phùng Cù, "Là nữ sinh bị Chu công tử bức bách, lần trước có nghe Chu Tư Huy nói qua." Hắn nhớ đến bộ dáng nhát gan của Cố Mính, theo bản năng nói dối, không muốn Doãn Chân Châu phát hiện hắn nảy sinh lòng thương tiếc với Cố Mính.
Doãn Chân Châu thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Làm em sợ muốn chết. Làm em cứ tưởng gần đây anh thích cô nào."
"Ai còn có thể sánh được với em?" Phùng Cù ôm Doãn Chân Châu, đặt một nụ hôn lên trán.
"Hừ! Dung Thành công tử muốn nói là: Em nhất định phải đánh bóng đôi mắt, không thể rời vào vực sâu!"
Phùng Cù cọ trán Doãn Chân Châu, "Sao anh lại là vực sâu thống khổ được? Giống sao?"
Doãn Chân Châu ở trong ngực hắn mau chóng vặn vẹo thành một con rắn, cười khanh khách, ngực đầy đặn vô tình cọ lên cánh tay Phùng Cù, nam nhận vội cản lại, vẻ mặt cũng đứng đắn không ít, "Em ngồi xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
"Nhân gia cười đến mềm, ngồi không nổi nữa."
Doãn Chân Châu ôm cổ Phùng Cù, ở bên tai hắn thấp thấp nói, hoàn toàn là bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng.
"Vậy em dựa vào anh đi."
Phùng Cù ôm lấy Doãn Chân Châu, nhỉ giọng ôn nhu, ánh mắt dừng lại trước tờ báo, "... Khuyên các vị nhớ rửa sạch con mắt, tự đó yêu đương là tự do, bình đẳng, tôn kính lẫn nhau, phàm là nam nhân nói thế nào dễ nghe nhưng sâu trong nội tâm vẫn xem nữ tử như một đồ chơi, rất có thể không cho các ngươi tôn kính cùng thể diện mà sẽ đẩy các ngươi xuống vực sâu."
Trong đầu hắn không khỏi toát ra một ý niệm: Không biết khi Cố Mính nhìn thấy cái này sẽ suy nghĩ như thế nào?
"Tờ báo này anh mang về để nghiên cứu một chút."
Doãn Chân Châu vui mừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Thành công tử: Ca không ở giang hồ, nhưng giang hồ có truyền thuyết là ca!
Editor: Đọc truyện trước khi ngủ nào. Ngủ ngon!!!