"Đừng tưởng rằng xinh đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm."
"Đừng tưởng rằng tuỳ tiện ỏng ẻo vài tiếng, tất cả nam sinh đều sẽ mặc cho ngươi sai khiến."
"Ông đây không nợ ngươi, sau này cút xa một chút cho ta, đừng làm phiền ta, đừng giả làm người tốt..."
"Lần này chỉ là cảnh cáo."
"Nếu như còn gây sự với ta, ta sẽ giết chết ngươi."
Lâm Bắc Thần tát một cái nói một câu.
Đợi đến khi nói xong thì tất cả bất bình trong lòng cũng coi như trút ra hết.
Mộc Tâm Nguyệt loạng choạng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hiện sao vàng, chân mềm nhũn ra, trực tiếp ngã xuống võ đài, nước mắt không ngừng tuôn rơi...
Bị đánh đến khóc rồi.
Ngay lúc này, tim nàng như tro tàn Bại rồi.
Đã dùng tất cả mọi thủ đoạn.
Vậy mà vẫn bị đánh bại.
Bị đánh bại đến mức không còn gì để nói.
Bị đánh bại mà không có chút cơ hội.
Còn bị sỉ nhục một cách tàn nhẫn.
Quay đầu nhìn lại cuộc thi giữa năm này...
Luận thành tích thi văn, nàng không bằng Lâm Bắc Thần.
Luận sức mạnh Huyền khí, nàng bị Lâm Bắc Thần đè bẹp.
Ngay cả cuộc thi thực chiến mà nàng tự tin nhất cũng thua ba lần liên tiếp, Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn đè bẹp nàng.
Nàng còn có cách nào có thể trở mình không?
Đục khoét hết ruột gan mà suy nghĩ... hình như... không có. Không có bất kỳ cách nào cả.
Nàng vừa khóc vừa sững sờ nhìn Lâm Bắc Thần, không thể nào hiểu nổi, tại sao trong khoảng thời gian vài ngày ngắn ngủi như vậy, tên phế vật tuyệt đối này đột nhiên lại thay đổi lớn đến như vậy, ngược dòng vươn lên, quét sạch tất cả đối thủ?
Không lẽ trước đó là hắn giả điên giả dại ư? Vậy thì đóng cũng đạt quá rồi.
"Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
Mộc Tâm Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy oán hận và nghi vấn.
Nếu như ngươi bộc lộ thiên phú và tài năng của mình sớm hơn một chút, thì ta tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ ngươi.
Ngươi nhất định là cố ý.
Mộc Tâm Nguyệt trong lòng tràn đầy tức giận và oán hận. Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi à?
Lâm Bắc Thần cũng không thèm trả lời.
Mặc dù trước khi xuyên không hắn là một trạch nam, sau khi xuyên không là một tên não tàn, nhưng điều này không có nghĩa là hắn là một tên ngốc không biết đạo lý đối nhân xử thế.
Hắn sớm đã phát giác ra những rắc rối mà mình gặp phải trong mấy ngày qua, sau lưng lờ mờ đều có bóng dáng của Mộc Tâm Nguyệt.
Trận chiến trên võ đài ngày hôm nay là một cái kết.
Nếu như không có Sở Ngân ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói, Lâm Bắc Thần chắc chắn sẽ không ngại dạy cho Mộc Tâm Nguyệt một bài học sâu sắc hơn.
"Trận đấu kết thúc, Lâm Bắc Thần thắng!"
Giám khảo lớn tiếng tuyên bố kết quả cuối cùng của trận chiến. Có đấu tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Ai cũng có thể nhìn ra Mộc Tâm Nguyệt đã bị đè bẹp trên mọi phương diện.
Bên dưới võ đài, vang lên tiếng hò reo.
Các học viên của lớp 9 rất hào hứng nhảy nhót.
Còn có rất nhiều nữ học viên năm hai, la hét ầm ĩ, gọi tên Lâm Bắc Thần.
Ngay tức khắc, Lâm Bắc Thần có cảm giác như đang ở trong một buổi nhạc hội với vô số fan hâm mộ la hét phấn khích.
Nhưng mà, chất lượng tổng thể của nhóm fan hâm mộ này vẫn cần phải được cải thiện.
Sao không có ai ngất đi vì phấn khích chứ?
Hoặc là đại loại như bất chấp sự ngăn cản của giáo viên điên cuồng xông lên trao nụ hôn hoặc trao hoa?
Người chiến thắng và những người hâm mộ đang reo hò chúc mừng.
Mộc Tâm Nguyệt, người từ trước đến này đều mang hào quang vạn trượng, lúc này hào quang ảm đạm, còn không bằng một kẻ qua đường.
"Bạn học, trò có thể đi xuống rồi."
Một giám khảo với giọng điệu đuổi khéo.
Mộc Tâm Nguyệt hồn bay phách lạc, trong lòng tràn đầy oán hận bước xuống võ đài.
Bên tai là tiếng reo hò kết thúc cuộc thi giống như trong dự liệu, sôi nổi như thế, tưng bừng nhộn nhịp như thế, khiến người ta phấn khích như thế...
Đáng tiếc, nó không thuộc về nàng.
Nàng không rời đi ngay lập tức mà đứng dưới võ đài, ngước đầu nhìn lên. Nàng muốn để bản thân ghi nhớ khoảnh khắc này thật kỹ.
Nhớ kỹ sự nhục nhã lúc này.
Biến thành động lực trả thù.
“Ha ha ha, tốt lắm, cuộc thi lần này, năm hai của chúng ta có thể gọi là thu hoạch lớn... Lâm Bắc Thần, trò đã cho ta một niềm vui bất ngờ cực lớn.” Chủ nhiệm khối Sở Ngân vỗ vai Lâm Bắc Thần, nói: “Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, Lâm Bắc Thần, trò là một đứa trẻ tốt."
"Đa tạ chủ nhiệm khen ngợi."
Lâm Bắc Thần với dáng vẻ ngoan ngoãn, nói: "Ta sẽ tiếp tục nổ lực, chiến đấu vì vinh quang của học viện Số 3."
Đã báo được thù, đánh được người, được ra vẻ, nhận được thưởng!
Lúc này, hắn thực sự suy nghĩ thông suốt, tâm trạng thoải mái, như uống Sprite trong ngày nắng nóng, tâm hồn mát mẻ và bay bổng.
"Ha ha ha, tốt lắm. Có giác ngộ như vậy, không hổ là học viên ưu tú do học viện Số 3 ta đào tạo ra."
Sở Ngân bật cười đắc ý.
Đinh Tam Thạch ở bên cạnh mí mắt rũ xuống, cố kìm nén để không lộ ra biểu hiện giống như táo bón, oán thầm trong lòng: Chủ nhiệm Sở cũng thật dễ lừa, tiểu tiểu súc sinh đó hoàn toàn chỉ vì phần thưởng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lâm Bắc Thần với vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Chủ nhiệm, vậy phần thưởng của ta..."
Sở Ngân bật cười haha, nói: "Không gấp, trò còn có một bài kiểm tra chưa làm."
Nói xong, ông ta liền phất tay, nói: "Người đâu, mang đá lục phẩm lên."
Mấy giảng viên sớm đã chuẩn bị xong Trắc Huyền Thạch lục phẩm, chuyển nó lên võ đài và đặt ở trung tâm.
Lúc này, rất nhiều học viên mới nhớ ra, hôm đó lúc kiểm tra Huyền khí, Lâm Bắc Thần liên tục Bộc Huyền cả hai lần, dẫn đến thành tích tạm thời bị hủy bỏ, nhóm giám khảo đã đưa ra quyết định, chờ cho đến khi trận chung kết hôm nay kết thúc mới tiến hành kiểm tra lại.
Cho nên, cấp độ Huyền khí của Lâm Bắc Thần rốt cuộc là bao nhiêu?
Ngay tức khắc, lòng hiếu kỳ của rất nhiều người trỗi dậy mạnh mẽ.
"Đi thôi, ta muốn biết tên tiểu tử trò liệu có thể cho ta một bất ngờ còn lớn hơn nữa không."
Sở Ngân nói.
Lâm Bắc Thần bước đến trước Trắc Huyền Thạch.
Ấn lòng bàn tay lên.
Trên Trắc Huyền Thạch, một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt hiện ra, lao thẳng lên.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trắc Huyền Thạch, muốn tóm được kết quả cuối cùng ngay lập tức.
Tuy nhiên, một cảnh tượng mà tất cả mọi người, kể cả bản thân Lâm Bắc Thần có nằm mơ cũng không ngờ tới đã xuất hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT