Chương 973

Mẹ kiếp, ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, ai còn có khả năng nuôi một đội lính đánh thuê?!

Bọn họ đây là trêu chọc vào ai?!

Khi Diệp Như Hề thầy Tần Phong vội vàng tới đây, trái tim đang †reo cao cuỗi cùng cũng rơi xuống, chân cô mềm nhữn, ngã ngồi trên mặt đất, thở dốc từng ngụm.

Tần Phong nhìn thầy ông chủ bị thương, trong lòng lo lng lập tức bảo đoàn bác sĩ đi theo tiên lên Xử lý, nhưng khi anh ta vừa chuyền đầu, lúc thây được Diệp Như Hề, lập tức ngây ngân cả người.

Thậm chí còn cho rằng chính mình hoa mắt.

Là phu nhân?!

Khi Diệp Như Hề thấy Tần Phong ngắn ra mới phản ứng lại, giò phút này cô không có bắt cứ lớp ngụy trang nào, mà Tần Phong lại không mắt trí nhớ.

Sắc mặt cô biến đổi, muốn né tránh đã không còn kịp rồi.

Tạ Trì Thành nhàn nhạt nói: “Cậu đã tới chậm.”

Tần Phong lấy lại tinh thần, khom lưng nói: “Vâng, trở về xin hãy trách phạt.”

“Ừm, không được buông tha bắt cứ ai ở đây.”

“Vâng, ông chủ.”

Lòng Tần Phong tràn đầy phức tạp, anh n không biệt có nên nói cho ông chủ hay không, người phụ nữ này quá giốc với phụ nhân đã qua đòi, giông tới mức như là cùng một người.

Ông chủ đã mắt đi ký ức về phu nhân, tự nhiên sẽ không có cảm giác quen thuộc, thậm chí sau khi tỉnh lại còn chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của phu nhân.

Cho nên, anh có nên nói cho ông chủ không?

Còn có, người “, nữ này, thật là phu nhân sạo? Hay là…… Chỉ có ngoại hình giỗng TReU?

Bán tín bán nghỉ, nhưng Tần Phong trầm mặc không thốt ra một lời, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất khống chế toàn hiện trường, nhưng người của độc nhãn và Đỗ lão đại trong tay còn có súng, chưa được dẹp yên.

Thời điểm Diệp Như Hề nhìn thấy Tân Phong đã chuẩn bị cho khả năng xấu nhất, nhưng. thấy. Tần Phong không nói câu nào, cũng không vạch trần thân phận của cô, Diệp Như Hề khế thở dài nhẹ nhõm: một hơi.

Khi độc nhãn thấy đám lính đánh thuê hướng về phía Tạ Trì Thành khom lưng, hắn liền biết lần này, bọn họ chơi xong rồi.

“Đây khẳng định chỉ là hiểu làm! Nơi này mới vừa mở ra đá thô, tôi sẽ từ bỏ hết, chúng ta kết giao bạn bè, như thế nào?”

Độc nhãn còn chưa từ bỏ ý định, hắn không thể chôn thân ở chỗ này, chỉ cân trả giá đủ nhiều, là có thể đủ đổi lấy tính mạng, cái này dù sao hắn , cũng thức thời.

Nhưng, điều độc nhãn không hiểu chính là, từ lúc bắt đầu, từ khi bọn họ đem Diệp Như Hà lôi tới nơi này, vận mệnh của hắn đã được xác định.

Tạ Trì Thành được bác sĩ chuyên nghiệp xử lý vết thương, miên cưỡng có thê đứng lên, anh ho khan vài tiếng, sau đó đi bước một vệ phía độc nhãn và Đỗ lão đại.

Độc nhãn và Đỗ lão đại cùng lùi về phía sau, nhưng mới vừa động một chút, tất cả họng súng đều nhằm về phía bọn họ, tức khắc không dám động.

Tạ Trì Thành thấp giọng cười một tiêng, nói: “Không có đạn đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play