Chương 963
Nhóm con tin bắt đầu luống cuống muốn chạy trồn, nhưng mà chung quanh đều là đám người kia, căn bản không thể chạy thoát.
“Đều yên tĩnh một chút cho tao! Cũng không phải đòi mạng mấy người! Lấy chút máu thì có làm sao?! Còn ồn nữa tao cắt đứt cô hêt lũ chúng mày!”
ở Đám con tin tức khắc không dám động đậy, ngoan ngoãn bị đè lại, chúng thô lỗ vén tay áo bọn họ lên, hung hăng cắt một dao, máu tươi lập tức trào ra, có người cầm chén lầy được máu chảy.
Diệp Như Hề nhìn mà hãi hùng khiếp vía, dựa theo phương pháp cắt thịt lấy máu: của bọn họ, không nói có, khả năng bị uốn ván hay không, nếu như không cần thận cắt tới động mạch, bỏ mạng cũng chỉ là chuyện trong nháy mát!
Rất nhanh đã tới lượt bọn họ, có người đi về phía Diệp Nhự Hè, trái tim cô nhảy lên, chỉ có thể cầu nguyện vận may của bản thân tốt hơn chút, sẽ không bị cắt tới động mạch.
Nhưng không đợi Diệp Như Hề bị người ta đè lại, một bóng người lao lên, phịch một tiếng, gã đàn ông cao to ăn một quyên ngã quy. xuông đất, dao nhỏ trong tay bị người kia nhanh chóng nhặt lên.
Một màn này khiến những đồng bọn còn lại chú ý, bọn chúng cũng hùng hỗ lao tới.
“Có chuyện gì thế?! là ai phản kháng?!”
“Lão đại! Có một con tin phản kháng!”
“Nhanh nhanh bắt lấy cho tao! Tạo phản đấy à!”
Diệp Như Hề nhìn Tạ Trì Thành bảo vệ phía trước, tâm tình phức tạp, cô không nghĩ tới, Tạ Trì Thành luôn luôn vững vàng bình tĩnh sẽ làm ra hành động như vậy.
Những người này có mang súng, gần như cả khu vực rộng lớn này đều là người của họ, anh hắn là hiễu được.
câu “cường long không áp nỗi địa đầu xà”, cách làm xúc động như vậy căn bản không phù hợp với nguyên tắc hành động của anh.
Đúng là như thế, Diệp Như Hề mới không có cách nào thuyết phục mình bỏ qua tất cả.
“Tránh ở phía sau tôi, chú ý chút.”
Dút lời, đám đàn em lập tức lao tới đây, Tạ Trì Thành trực tiếp kéo theo Diệp Như Hề đang ở phía sau mình Thân thủ của anh rất tốt, co hồ một quyên là ngã xuông một người, động tác đủ tàn nhẫn, đặc biệt chọn nơi tử huyệt khiến người ta khó thoát, chỉ dùng một kích đã đủ khiến đối phương không còn năng lực chống trả.
Ngay từ đầu tất cả bọn chúng đều không nghĩ tới thân thủ của con tin này lại mạnh tới vậy, sau khi ngã xuông rât nhiêu người mới tỉnh táo lại, không dám khinh địch nữa.
Gã đàn ông được gọi là lão địa tức giận đến dậm chân, quát to: “Đều đứng đó làm gì! Lên hết cho tao!
Gin) nhau vây lên! Đừng đụng tới súng!”
Hai tay khó địch bỗn tay, sau khi đánh thương hai gã nữa, Tạ Trì Thành bị một người đè lại, bụng bị đạp một cái thật mạnh.
“Trì Thành!!!”
Diệp Như Hề muốn tiến lên, nhưng bị hai gã đàn ông gắt gao bắt được.
“Cô bé đừng nhúc nhích! Ò, đó là người đàn ông của cô à, thật đúng là có bản lĩnh, đã làm bị thương rât nhiều anh em.”
Diệp Như Hề luống cuống, cô nhìn Tạ Trì Thành gục đầu xuống, vẫn bị kẹp chặt để người ta đánh, mà trong đó có một gã to cao không chút khách khí đầm vào bụng anh, Tạ Trì Thành suýt nữa đã ngã xuống lại bị mạnh mẽ giơ lên.