Chương 1020

“Chào chú, mời chú ngồi.”

Phong thái lễ nghỉ của Tạ An không có chút sai sót, vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, hoàn toàn như tiêu chủ nhân của căn nhà này, giờ đang phóng khoáng tiếp đãi khách Đúng vậy, là khách tới chơi.

Ở trong mắt Tạ An, ông chú cao lớn này chính là một vị khách không được hoan nghênh, chỉ là một người ngoài, cậu nhất định sẽ không đề một người ngoài cướp đi mamil Tầm mắt Nhiếp Tịch cuối cùng cũng chuyển từ những món ngon trên bản qua vẻ mặt Tiểu An, sắc mặt thay đồi.

Hả, lại còn có thêm một đứa trẻ?!

Trông còn rất giống với cô bé vừa rồi!

Chẳng lẽ còn là thai long phượng?!

Tiểu Hề còn một lần nhận nuôi hai đứa?!

Nhưng mà Nhiếp Tịch không. thể không thừa nhận, vẻ ngoài của hai đứa nhỏ này đúng là quá đẹp, phần điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, còn rất lễ phép, tiếng gọi người cũng rất ngọt ngào.

Chỉ là có chút chuyện rất kỳ quái……

NHẾ Tịch nhìn nhìn gương mặt Tạ , luôn cảm thầy có chút quen th giống như rất giống người nào đó trong trí nhớ, nhưng một chôc một lát lại không thể nhớ ra là ai.

Phía sau, Diệp Như Hề thấy đối phương còn đứng ngắn ở nơi đó, nhịn không được nói: “Sao còn đứng ở chỗ này? Ngôi đi.”

Nhạc Nhạc cũng lộc cộc chạy tới, còn cố ý kéo ghế dựa cho Nhiếp Tịch .

“Chú ơi, mời ngồi.”

Nhiếp Tịch thụ sủng nhược kinh, lập tức quên mắt cảm giác quen thuộc vừa nảy sinh, đi qua đó, cười cười, nói: “Cảm ơn Nhạc Nhạc.”

Diệp Như Hề thấy may mắn vì hôm nay mình có nâu nhiêu thêm chút đồ ăn, nêu không thật đúng là không đủ.

“Ăn đi, khả năng không ngon được như những món anh ăn ngoài, đừng ghét bỏ.”

“Sao có thể ghét bỏ được? Tôi dễ nuôi lắm.”

Nhiệp Tịch vốn dĩ nghĩ đây là bữa cơm thường ngày, nhưng khi anh ta cằm lấy đũa ăn một miệng, sắc mặt liền dừng lại.

Cái này, cái này…. ăn ngon đến mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi rồi!

Nhạc Nhạc cười nói: “ Mami cháu nấu cơm ăn rất ngon! Chú rất có lộc ăn đóI”

Nhiếp Tịch vừa gật gật đồng ý vừa bắt đầu gắp đồ ăn, động tác vốn dĩ còn rất lịch thiệp nay đã có chút dồn dập Ăn quá ngonl Nhiệp Tịch từ nhỏ đã không có chamẹ, được ông nội nuôi lớn, một ngày ba bữa cơm đều là dì giúp việc trong nhà nâu, không nói tới ăn ngon, cùng lắm chỉ lắp đây bụng thôi, trưởng thành rôi, liên bắt đầu ăn cơm ở nhà hàng.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta ăn bữa cơm có hương vị gia đình.

Giờ phút này, tâm tình của anh ta trở nên phức tạp, vừa ăn, vừa nhịn không được nhìn vê phía Diệp Như Hề, nói: “Sao tôi chưa bao giờ nghe.

em nói em có tay nghề nấu ăn tôt vậy nhỉ?”

Diệp Như Hề gắp hai miếng thịt lần lượt cho Tiểu Ấn và Nhạc Nhạc, đầu cũng không ngắng lên, nói: “Anh cũng chưa từng hỏi tôi.”

Nhiếp. Tịch thiếu chút nữa đã muốn nói, về sau có thê mời mình thường xuyên ăn cơm hay không!

Tạ An lập tức nói: “Chú à, chú ăn thử món thịt Đông Pha thịt này xem, ăn rât ngonl”

Ăn vào thì ngậm miệng lại! Đừng có ý đồ gì với mami của cậu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play