"Huyền Dạ Mặc... ngươi dám bắt cóc người!?"

Bạch Vũ Diệp Y vùng vẫy trong vòng tay kìm kẹp, lọt thỏm trong vòng tay của hắn. Một phần không muốn nàng rơi xuống mái nhà, một phần hưởng thụ hơi ấm cùng mềm mại mấy ngày không được ôm cho mãn nguyện. Huyền Dạ Mặc thân vận hắc y chìm hẳn trong màn đêm cô tịch, tuy vậy nụ cười khó giấu mãi hiện hữu trên đôi môi mỏng chết người kia.

"Nương tử... đừng cử động kẻo rơi xuống ắt vi phu sẽ đau lòng."

"Ngốc! Rơi thì không lẽ còn không biết nhanh tay kéo lại lão nương." Theo phản xạ, lí lẽ tự nhiên thốt ra.

"Thì đó... nên là luôn ôm ấp mới phải, đề phòng rủi ro kéo nàng lại không kịp ắt nương tử sẽ trách vi lắm! Trời cũng sắp vào đông, ngoan ngồi trong lòng ta, ta sưởi ấm cho nàng!" Không nhanh không chậm trả lời.

"Làm như ngươi là cái máy sưởi không bằng! Hừ." 

Bạch Vũ Diệp Y hết đường cãi lại hắn. Bao nhiêu lí lẽ ngay thẳng, phản bác dường như vô dụng. Hiện tại nàng không lo lắng về bản thân lắm về mình mà lo cho Bạch Hàn nhiều hơn. Rõ ràng hai người họ có quen biết nhau, có chút động tâm. Lẽ nào, phải chịu cảnh sống trong cái mặt nạ không hơn không kém của số phận?

"Này... Huyền Dạ Mặc! Ám Dạ Các của ngươi có thể cho ta mượn chứ?"

"Tất cả đều cho nàng hết! Ban đầu Ám Dạ Các là ý của Long Thiên Kỳ, mở ra chủ yếu để tìm tin tức của Thần Tiên Chi Bảo Thượng Cổ Ngũ Linh Châu ở Đại Lục này. Suy cho cùng là mượn danh tiếng uy vũ nhất thiên hạ của vi phu làm may mắn nga! Dù qua các thế giới rộng lớn đến Thiên Huyền Đại Lục nhỏ bé này cũng không cản được thành ý, nguyện ước "tìm nàng" cho bằng được của ta!" 

Từng câu nói ngọt ngào hơn mía đường thốt ra khiến Bạch Vũ Diệp Y ứ có đường chiêm vào câu trách cứ nào nữa. Đã qua hai kiếp người rồi nhưng vẫn số kiếp FA chính hiệu! Đến đây liền có tên não tàn nào đó truy đuổi "kiếp tình trường" trắng tinh tươm này.

"Ngươi có thể bớt nói những câu nổi da gà da vịt được chứ?"

"Những câu nói đường mật mãi mãi dành cho nàng... quen rồi! Sửa không được." Thản nhiên đáp.

"Đồ điên." Lẩm bẩm trong miệng, nói lớn thì ngại hắn buồn phiền. Nàng không phải loại sắt đá khó mài giũa trước tình cảm từ trên trời rơi xuống kia. Động lòng thì ắt có đấy! Chỉ là còn thiếu chút bước ngoặc buộc chặt hai trái tim gần nhau thêm thôi.

"Hạ Phong đã động phòng với thê tử rồi! Nương tử... chúng ta hãy động phòng đi!" 

Giật giật khóe miệng, giơ khuỷu tay đấm ra sau, ngay ngắn ngự vào bụng hắn một phát chỉnh đốn tâm tình. 

"Ngươi nghiêm chỉnh một chút! Chúng ta còn chưa thành thân! Cầu hôn đâu? Đồ cưới đâu? Lễ vật đâu? Lễ thành hôn đâu? Hừ. đừng có quyến rũ ta với vẻ mặt bán moe đó!"  

"Nương tử thật vô tình với vi phu... hức..." Giả vờ méo mặt, rưng rưng nước mắt. Nếu có ai đi ngang lúc này ắt hẳn sẽ suýt té sấp mặt không thể tin được con người lãnh tình như Huyền Dạ Mặc có ngày sẽ không ngại hình tượng thế này. Và sẽ được y đáp lại một câu nhớ đời:

"Hình tượng có ăn được không? Nương tử là trời là đất, bất chấp tất cả để được nàng yêu thương một lần có gì sai sao?"

"Đáng đời." 

Phun ra hai chữ, Bạch Vũ Diệp Y yên lặng cùng hắn ngắm nhìn bầu trời đêm. Chợt có một bóng vàng vút qua ở phía ngôi nhà đối diện.

"Chủ Thượng Ám Dạ Các thật ưu nhã với mỹ nhân nga!"

"Thái Tử cũng thực có nhã hứng ngắm sao đi?" 

Vẻ mặt không xem Hạ Trác vào mắt cũng không làm Hạ Trác Hiên long nhan biến sắc. Cũng xem như đã quen! Năm xưa một người vô danh lại đi kết nghĩa huynh đệ với hoàng đệ Hạ Phong. Chẳng ai ngờ được nam nhân lãnh tĩnh này vốn là một người thần bí bậc nhất Ám Dạ Các qua lời tiết lộ thoáng qua của đại nội mật thám khó khăn lắm mới trà trộn được vào Ám Dạ Các thám thính. Thường xuyên thông qua Hạ Phong mượn chút nhân lực của y giúp điều tra các thế lực đang âm thầm phân chia thế lực Đông Chu Quốc mấy năm qua. Huyền Mặc chẳng những không quan tâm, cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào. Đồng thời, giá cả mỗi tin tức điều tra đồng nghĩa cao không tưởng. May hắn có thê tử là nữ cường nhân đi theo con đường Kinh thương, giúp đỡ hắn mọi mặt.

Đến bây giờ, Hạ Trác hắn mới tin tưởng cả hai đều là huynh đệ tốt. Nếu không dễ gì lại tha thứ thái độ xấc xược, không coi ai ra gì đó! Là một Thái Tử cao quý ắt có tâm cơ, suy nghĩ luôn đặt lợi ích đất nước lên hàng đầu, bản thân thì có nghĩa gì chứ? Chỉ cần giang sơn Hạ Gia vẫn tồn tại một ngày, tuyệt nhiên tương lai thành công giành lại thế lực bị thao túng là vẫn còn.

"Dĩ nhiên. Ta mong Chủ Thượng không nuốt lời đảm bảo của mình!"

"Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Huyền Dạ Mặc ta nhớ rõ! Chỉ mong Thái Tử không tiết lộ hành tung cùng thân phận của tại hạ!" 

"Đó là điều đương nhiên!"

Hạ Trác được sắc phong Thái Tử đã được năm năm. Năm nay mới hơn hai mươi lăm tuổi, quả là một vị Thái Tử trẻ tuổi nhưng trí tuệ, mưu kế không thua một ai. Thế lực luôn luôn bảo vệ sau lưng cũng không hề xem thường, điều tra hắn là ai cũng là một kì tích, đáng để Huyền Dạ Mặc hắn trân trọng một nhân tài phàm giới hiếm có.

"Không làm phiền chư vị ôn chuyện yêu đương! Bản cung xin kiếu. Tái kiến."

"Tái kiến." Huyền Dạ Mặc trả lời.

Bạch Vũ Diệp Y vẫn im lặng mặc kệ. Chỉ quan tâm mọi kẻ xuất hiện bên cạnh nàng đều không đơn giản chút nào.

"Có giao tình với Thái Tử cơ đấy. Thú vị."

Huyền Dạ Mặc nắm tay nàng nhẹ nâng niu: "Ta không quan tâm lắm! Phủ đệ rộng lớn y cho ta ta cũng chẳng cần."

"Ồ... có phủ đệ cơ đấy! E rằng ngươi có cả một dàn thê thiếp đang đợi ở nhà đấy!" Liếc nửa con mắt về phía xa xa. Hừ... tức chết bà đây.

"Nào có a! Oan uổng cho vi phu quá!" Lại làm khuôn mặt đáng thương ôm chặt nàng vào lòng vỗ về.

"Hừ... có gan thì về xem! Ta không tin!"

"Hảo a."

Đồng ý ngay tắp lự. Chỉ sợ có ngày nghiệp quật nha Huyền Dạ Mặc???

=== Phủ đệ của Huyền Dạ Mặc ===

Huyền Dạ Mặc và Bạch Vũ Diệp Y không mất nhiều thời gian để tìm ra phủ đệ, dùng khinh công siêu cường cũng đủ dùng rồi. Bước vào cửa đại môn rộng mở dù trời đã về đêm thì bị hai tên canh cổng cản lại.

"Các ngươi là ai? Lại dám ngang nhiên bước vào? Mau cút đi... nơi này không dành cho các thường dân như các ngươi!"

Huyền Dạ Mặc rất ít khi đến đây ở dù chỉ một lần cũng không có. Tất cả gia nhân đều do Thái Tử Hạ Trác đích thân sai cận thần phân phó xuống xử lí và sắp xếp. Vào được nhà là sự may mắn, vừa nhàn hạ lại ăn sung mặc sướng, chưa hề bị chủ nhân la mắng ngày nào.

Huyền Dạ Mặc không đáp, phẩy nhẹ tay từ trong giới chỉ đem ra một khối lệnh bài vàng óng chứng minh thân phận.

Hai tên lính canh cổng nhanh chóng hoảng sợ, cung kính chắp tay hành lễ hô lớn: "Nô tài ra mắt chủ tử!"

Không nhìn đến hai tên vuốt mông ngựa kia, lạnh lùng cất lời lạnh lẽo: "Thê tử của ta! Sau này không được quên xưng hô thế nào?"

Căng thẳng nhìn nhau, hú hồn hú vía. Nghe nói, chủ tử chưa có chính thê nga? Thiên a... chủ tử dù chưa gặp lần nào lại là con người ngay cả hơi thở băng lãnh cũng khiến họ sợ run người không lí do. 

"Nô tài gặp qua phu nhân"

"Không cần đa lễ! Mau đứng lên đi." Biết họ sợ hãi Huyền Dạ Mặc liền không chấp lắm. Họ cũng là người chấp hành nhiệm vụ an toàn cho phủ đệ vô cùng tốt! Đáng khen hơn là đáng trách a.

"Ta hỏi này... hậu viện "phu quân ta" đã có thiếp thất gì chưa?" Bạch Vũ Diệp Y tiếp tục nói.

Cẩn thận đứng dậy, nghiêm chỉnh chắp tay trả lời: "Nô tài làm việc ở đây đã vài tháng! Thưa phu nhân, có đó ạ. Một số do các quan lại trong triều phe Thái Tử đưa tới làm nha hoàn thông phòng. Một số khác do các gia tộc trong Kinh Thành nghe tin chủ tử là trợ thủ đắt lực của Thái Tử liền mong muốn kết thân liền đẩy các thứ nữ đến làm di nương, tiểu thiếp. Quản gia bất đắc dĩ không muốn đắc tội chỉ đành cắn răng sắp xếp cho họ ở lại Huyền Phủ chờ sự xuất hiện của chủ tử."

Cẩn thận nghe không thiếu chữ nào, Bạch Vũ Diệp Y cau mày nói họ tiếp tục công việc. Nhanh chóng sau đó liền liếc nhìn sang Huyền Dạ Mặc vẫn còn đơ người không thể tin được sự việc.

 Thiên a. hắn đâu có biết mấy vụ việc này!?

"Huyền Dạ Mặc... Grừ... ngươi chết chắc rồi!"

Giơ cung bạt kiếm liên hoàn trừng mắt với hắn. Grừ... nàng cóc cần hắn quan tâm, cóc cần hắn nói lời đường mặt, cóc cần sự ôm ấp ấm áp kia.

Cái đồ lừa gạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play