Hôm sau.

Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy cả.

Con mãng xà được giao cho Hỏa Hộ Pháp - Phượng Lăng Lăng xử lí trong sự kinh ngạc không hề nhẹ. Thế là liền bị Nguyệt Hàn đá một cước vào mông cấp tốc thực hiện cho đỡ gánh nặng về nhiệm vụ cấp thấp quái đản so với thân phận của họ.

Phượng Lăng Lăng: "Chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả? Ngươi thật quá đáng!"

Trả lời rằng: "Bà chằn Phượng Lăng Lăng cô vừa điên điên, vừa hay nổi cơn ngốc nghếch, lại não bé không biết suy nghĩ đúng sai... chẳng ra dáng gì hiền thục, đoan trang thì cần gì sự tôn trọng của Băng Hộ Pháp ta!"

Phượng Lăng Lăng: "Nguyệt Hàn ngươi khốn kiếp! Dám mắng ta! Grừ..."

Không nhiều lời nữa, nàng ta đã máu dồn lên não nhào lên dí Nguyệt Hàn ba bốn hiệp chạy tứ lung tung. Đúng là không có dáng vẻ gì của nữ nhân cả!

Bạch Vũ Diệp Y bó tay không có gì chấm nhìn hai con người độ điên không kém cạnh nhau mà còn thường xuyên làm nhiệm vụ chung là sao nhỉ?

Sau bao vòng đuổi bắt từ trên đất bằng lên trên cành cây, từ không trung lên ngọn cây chót vót, từ tảng đá này sang tảng đá khác... Phượng Lăng Lăng bị lừa phải đem chiến lợi phẩm về bằng cách gọn gàng đến kì lạ. Mọi người có biết đó là cách gì không?

Và xin tự trân trọng giới thiệu không có cách gì xa lạ!

Đó là...

Oẳn tù tì.

Ra cái gì ra cái này!

Aaa!!! Phượng Lăng Lăng bị dụ thua rồi chỉ trong một ván.

Dù biết mình thua. Phượng Lăng Lăng cũng không giận gì Nguyệt Hàn lắm chỉ luôn thắc mắc rằng chẳng biết Hạ Phong giao cho họ nhiệm vụ đi tìm con mãng xà và mật rắn độc nhất thiên hạ để làm chi? 

"Cho Long ca ca nấu thuốc thập hoàng đại bổ ư?" Nàng nghĩ trong lòng.

Đem con Hoa Hoa Mãng vào trong nhẫn không gian, lập tức Phượng Lăng Lăng phất áo thi triển khinh công tuyệt đỉnh của mình không quên hú lại một câu.

"Nguyệt Hàn! Ngươi chờ đó. Ta còn quay lại phục thù! Đi chơi mà không rủ ta sao? Hừ..."

"Ta nhất định sẽ mua quà về cho cô!"

"Nhất ngôn cửu đỉnh!"

Nguyệt Hàn cười trừ gật gật cái đầu lia lịa rồi nhìn bóng lưng Phượng Lăng Lăng đã đi xa. Có ai đó đang cười gian manh nhìn ai kia trân trân không chớp lấy nổi con mắt. Ai kia lạnh gáy muốn đổ mồ hôi hột nhìn vẩn vẩn vơ vơ nhìn trời nhìn đất, nhìn trên nhìn dưới.

"Hàn ca ca! Tính từ hôm nay và trong một tuần trăng tới, Hàn ca ca phải nghe lời Y Nhi nhé! Thất hứa với trẻ con sẽ bị trời phạt đó nha!"

Ho khan phất chiết phiến một cái cùng nhíu mi tâm nhìn Diệp Y không chớp. Đến lượt Nguyệt Hàn đi xung quanh Bạch Vũ Diệp Y một vòng đánh giá.

"Hôm nay Mặt Trời mọc đằng Tây hay sao? Hôm qua còn xưng Lão nương. Thế mà hôm nay đã trở về một nhóc con rồi à? Ồ... thay đổi cũng nhanh thật đi!"

Bạch Vũ Diệp Y cười cười làm vẻ mặt đáng yêu không hề giả dối lôi lôi kéo kéo Nguyệt Hàn.

"Đi thôi! Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì. Đến Kinh thành kiếm gì chơi đi!"

Dù đã lớn nhưng Bạch Vũ Diệp Y vẫn giữ được nét ngây ngô của trẻ con. Đi chơi mà! Ai mà chả thích cơ chứ!

"Này này! Đừng kéo... đừng kéo... kéo nữa là bạch y quý giá của lão tử sẽ rách!"

Hừ lạnh một tiếng biết y kiếm cớ chạy trốn khỏi nàng mà trả lời.

"Xùy... rách thì Y Nhi cẩn thận từng đường kim mũi chỉ vá lại cho Hàn ca ca. Không được nữa thì mua một bộ y phụ lộng lẫy hết phần thiên hạ đền lại cho Hàn ca ca"

Nguyệt Hàn liền giật giật khóe mắt. Nhóc con thật biết công kích qua lời nói mà làm y cũng phải bó tay thỏa hiệp: "Được được... mau buông tay lão tử ra!"

Cười tỏa nắng một cái, Bạch Vũ Diệp Y tung tăng đến lạ kiếm cớ chuyển vấn đề khác liền giả vờ sợ hãi: "Hàn ca ca... nhất quyết đừng đến Phượng Gia Trang nhé! Ở đó có lão già nóng tính lắm! Diệp Y sợ..." 

Nhìn Bạch Vũ Diệp Y nghi hoặc. Dù Phượng Gia có nổi tiếng trong giới Tứ Đại Gia Tộc Bắc Huyễn Đại Lục nhưng một cô nhóc không biết chui từ đâu ra cũng nghe danh cũng thực hay đi.

"Tiểu muội muội biết nơi đó à???"

Xua tay cười trừ khi biết mình lỡ miệng.

"Phượng Gia nổi tiếng ở Hỏa Thành ai mà chả biết chứ. Nghe nói Liệt Hỏa lợi hại vô cùng luôn à nha..."

Nguyệt Hàn cười khẩy.

"Xùy... thứ lửa cỏn con Hồng Liên Liệt Hỏa ấy mà đi so với Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Phượng Lăng Lăng hệt như chọi trứng với đá. Không tin tiểu muội muội cứ thử mà xem!"

"Xùy... chả thèm! Muội cũng không ngu đến độ dâng thịt để nướng. Thôi... tán dóc nãy giờ rồi! Đi thôi!"

Lôi Nguyệt Hàn đi khuất sau những hàng cây trong khi y vẫn lạnh nhạt khoanh tay nhìn trời xanh qua nhưng tán lá cây. Dù mang danh "Băng Hộ Pháp" mà Bạch Vũ Diệp Y cảm thấy Nguyệt Hàn chả có chút gì là lạnh lẽo hay băng sương ngàn năm. Cũng tốt! Nàng vốn không ưa gì với những tên mặt lạnh không tiếp xúc với ai đấy! Mấy tên đó thấy là muốn đấm gỡ mặt nạ lạnh. Nghĩ đến thật là vui làm sao!

"Này này... sẽ té sấp mặt luôn á nha! Đừng kéo..." 

Nguyệt Hàn lại sợ rách y phục yêu quý mà hô to.

== Hỏa Thành- Đông Chu Quốc ==

Trong một Tửu Lâu nhỏ nọ, dù rất đông khách nhưng vẫn nghe rõ lanh lãnh một giọng nói trong sáng ngọt ngào của ai đó.

"Hàn ca ca! Rót trà dùm muội..."

"Hàn ca ca! Bóc vỏ chuối hộ muội..."

"Hàn ca ca! Gắp thịt cho muội..."

"Hàn ca ca! Gắp rau vào bát muội nha..."

"Hàn ca ca! Bưng món gà hầm qua đây đi..."

Nguyệt Hàn vẫn cố gắng lấy hết tinh lực ra phục vụ. Gương mặt tuấn mỹ như thế, hút hồn nữ tử như thế lại đổ ròng ròng từng lớp mồ hôi lạnh. Các mỹ nữ trong quán ăn đều tập trung hết vào hai huynh muội đằng này chằm chằm. Nhất là vị Nguyệt Hàn vận bạch y thân mến thật yêu thương vị muội muội đáng yêu mà kén ăn này.

Qua đoạn nửa canh giờ gian truân, Nguyệt Hàn cũng thở ra một hơi dễ chịu cuối cùng Bạch Vũ Diệp Y cũng dừng ăn uống mà không kêu này kêu kia nữa. Ôi nhóc con này cũng hảo đáng sợ!

"Xuyên đến cổ đại cũng không thú vị gì hơn đi dạo những chỗ ăn chơi! A hô hô..."

Bạch Vũ Diệp Y lẩm bẩm thầm tính toán trong lúc chờ Nguyệt Hàn thanh toán bàn cơm đầy mỹ mị ám ảnh kia. Song, nàng liền hỏi tiểu nhị:

"Ở gần đây có Sòng bạc hay Lâu các Ca Múa nào nổi tiếng hay không?"

Tiểu nhị nhíu mi tâm nhưng biết những ai vào trong quán ăn này đều không phải tầm thường liền đáp: "Dĩ nhiên là có thưa tiểu cô nương. Cách quán ăn này một con phố, ra cửa đi thẳng, quẹo phải một cái là đến!"

Thưởng cho y vài kim tệ lóng lánh, Bạch Vũ Diệp Y cúi đầu đáp lời Đa tạ liền nhanh chân nhanh mắt lôi Bạch y nam tử vèo vèo kiếm đường trong khi bạn nam nào đó ứ hiểu chuyện gì đang diễn ra.

====== Vạn Hoa Phường =====

Khu hoa lâu nổi danh nhất Hỏa Thành - Đông Chu Quốc. Những khách nhân bên trong đều là kẻ giàu có kinh người, nữ nhân nơi này thì tài mạo song toàn, thanh danh nổi tiếng chỉ bán nghệ không bán thân, kì thực nói trắng ra thì cũng chẳng khác gì thanh lâu, bất quá nhìn thoáng cao quý hơn chút mà thôi.

Liếc mắt quan sát tên Lâu, thiệt không có tệ nga! Lạnh lùng cười một tiếng thỏa mãn, Bạch Vũ Diệp Y nhanh hướng cửa đi vào, Nguyệt Hàn bất đắc dĩ lập tức nghĩ đến một câu: "Trẻ nhỏ không dễ dạy!" rồi theo trước mở được, Ma Ma trong lâu thấy vậy, lập tức cười tươi, bước ra nghênh tiếp.

Khi đã vào trong, Bạch Vũ Diệp Y co chân chọn bàn ăn chơi nào đông nhất, nhiều đại gia mỹ nữ nhất chen vào, không quên kéo theo Nguyệt Hàn theo không buông. Quan sát tên cao thủ đỗ thuật nàng liền hừ lạnh một tiếng hét to. 

"Để ta mở cho!"

Tên chủ sòng liền nhíu mi tâm ngẩng đầu phát hiện một nhóc con thò đầu vào liền hét lớn tiếng. 

"Người đâu! Sao lại cho con nhóc miệng còn hôi sữa lẻn vào???"

Mấy tên giữ trách nhiệm an ninh liền lập tức đến định lôi cổ Bạch Vũ Diệp Y đi thì Nguyệt Hàn đã đặt ba thỏi vàng chừng nắm tay trẻ con vào ô Lục, Ngũ, Ngũ.

"Cô nhóc là muội muội lão tử! Các ngươi dám!"

Hành động bị đình chỉ lại, chủ sòng mắt sáng như sao giữa bầu trời liền cười xòa: "Hiểu lầm! Hiểu lầm thôi đại gia! Lão nô mắt mù không nhận ra đại tiểu thư đại giá quang lâm! Nào nào! Mời..."

Bạch Vũ Diệp Y cười nhẹ, liền chẳng ngần ngại vươn tay định mở cái chung kia, đồng thời nhìn đặt cược bên đối phương, rồi tới bên mình là một lục hai ngũ, nếu thắng sẽ quyết thắng rất lớn mới chịu. 

(Đổ xí ngầu: trò đổ xí ngầu này giống như đoán số vậy, đổ xong mọi người sẽ đoán bên trong là số mấy, nếu gần giống nhất thì thắng)

Đầu ngón tay đặt trên chung thầm động đậy, không ai thấy được, Bạch Vũ Diệp Y chậm rãi mở chung.

"Lục. Ngũ. Ngũ."

Một tên hớp một hơi lạnh như không thể tin được nhìn chung đã được mở nắp. Nguyệt Hàn cũng trố mắt đánh giá. Vốn y chỉ đặt chơi cho Bạch Vũ Diệp Y vui và dằn mặt mấy người xem thường một cô nhóc vốn bản lĩnh ẩn giấu này.

"A huy huy. Hàn ca ca thắng được tiền đặt cược này!"

"Tốt... Tốt... xin chúc mừng công tử đã thắng ván này. Đây là tiền thưởng!" Chủ sòng đẩy chồng tiền kim tệ xếp thành chồng cao ngất qua. Dù có chút không vui cũng cố nặn ra nụ cười tiếp đãi khách. Mới có thắng một ván thì đã sợ cái thá gì chứ!

Nguyệt Hàn phất tay cười cười nhìn Bạch Vũ Diệp Y thầm tính toán, muốn chơi thì làm sao thiếu phần Nguyệt Hàn ta đây được! Ôm hết đống tiền thưởng về phía mình rồi nháy mắt với cô nhóc và vẫn đặt ngay vào ô Lục. Ngũ. Ngũ. Hơn cả đặt gấp 3 lúc ban đầu gồm 9 thỏi vàng nằm lăn lóc cùng một chồng kim tệ kia.

Bạch Vũ Diệp Y giơ tay hào sảng cất âm thanh: "Ván này bổn tiểu thư xin thử vận một lần nữa được chứ?"

Khách nhân có vẻ không tin may mắn đến với hai huynh muội kia đành hô hào mau mau tiếp tục ván cược Đổ xí ngầu. Chủ sòng đành chìu ý khách cũng không một ý kiến và trở thành người theo dõi.

Bắt đầu đổ." 

Gom tiền đặt cược lại, hoa nương bên cạnh làm trọng tài nũng nịu hô một tiếng. Nhẹ nhàng nâng cái chung lên, Diệp Y bỏ xí ngầu vào chung lắc lắc.

"Một... hai... ba... Mở!"

"Lại là Lục. Ngũ. Ngũ."

Hoa nương vốn cười tươi như hoa nắng cũng cứng lại nụ cười, trân trân nhìn kết quả. Nhóc con chỉ mới 5 - 6 tuổi sao có thể may mắn đến hai lần?

Nguyệt Hàn xưa nay không yêu tiền nhưng nhìn những chồng kim tệ cao ngất kia cũng mắt sáng như sao. Các tên đại gia cổ đại chậc chậc mấy tiếng tiếc nuối tại sao khi nãy không đặt theo tên thanh niên bạch y kia. Một số khác nghiến răng kèn kẹt vẫn chưa tin lắm về vận may này! Điển hình chủ sòng nhíu mi tâm quan sát động tác tay của Bạch Vũ Diệp Y mà thầm giật mình, không thể tin được là sẽ có một cao thủ đỗ thuật xuất thiếu nhi thế này.

"Ai nha... ca ca đại thắng rồi! Huynh xem huynh muội ta thực là thập phần may mắn nga..."

"Y Nhi thực dĩ nhiên là giống ca ca _ đều là thập phần tài giỏi!" 

Nguyệt Hàn đôi chút cũng lây tính tự sướng không biên giới của Phượng Lăng Lăng làm Bạch Vũ Diệp Y cũng phải thầm rơi mồ hôi hột. 

"Vốn chơi thế này cũng không mấy thú vị! Chư vị xem chơi một vố lớn hơn sẽ thế nào?" Bạch Vũ Diệp Y mặc kệ ai kia liền cố ý cất giọng lớn tiếng nói."

"Chơi thế nào?" Một phú hương y phục cao quý nhíu mày hỏi, cũng có chút động tâm.

Cười nham hiểm một tiếng rồi ngọt ngào bằng giọng non nớt của trẻ con: "Cả tài sản trong người. Một ăn cả, một ngả về không mới có tính giật gân đậm chất cá cược cùng vận số của trò chơi này! Mọi người  thử nghĩ xem: Bổn tiểu thư cũng có biết gì về đỗ thuật đâu! Khi nãy chỉ may mắn thôi! Nào có may mắn sẽ mỉm cười thứ ba chứ! Không chừng người thắng sẽ là một trong các vị chẳng hạn nga."

Thục một phát khuỷu tay vào đùi Nguyệt Hàn vì cô chỉ mới cao tầm hông y. Nguyệt Hàn liền đâm lao phải theo lao gật đầu minh họa.

"Chơi." Một lão giả tóc hoa râm, mặt không gì đáng chú ý. Chỉ thấy y có chút động dung tâm thoáng quan sát những kim tệ, vàng bạc đầy ụ bên trọng tài và hoa nương.

"Còn... mấy vị còn lại???" 

Bạch Vũ Diệp Y ngẩng đầu bay lên ghế đứng cho cao hơn hỏi tiếp, thấp quá thật nhỏ bé trước mấy cáo già khó dụ này quá. Mấy vị khách đứng cùng bàn liền liếc nhìn nhau, chơi thì chơi, sợ gì nhau khi ai cũng giàu nức vách, chỉ tiếc... là danh dự nga. Thoáng, bàn lớn đầy ụ nào túi tiền, nào khế ước nhà đất, nào khế ước một số sản nghiệp của họ,... ít thì cũng có vài chồng kim tệ lấy lệ.

"Tốt... Vậy nhờ trọng tài và hoa nương đây làm chứng!" 

Bạch Vũ Diệp Y gật đầu cúi đầu ra hướng mời hai người. 

Có vẻ cũng đã quên đi tên chủ sòng kia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play