“Bức thư về những lời đề nghị của Thời Quang cửu đẳng”

Kính gửi Du Lượng cửu đẳng:

Nhìn chữ như thấy người.

Lúc cậu mở bức thư này ra thì tớ đã bay tới Busan, Hàn Quốc để tham gia giai đoạn ba của cúp Nongshim. Lịch thi đấu là 6 ngày đấy, phải cảm ơn lịch thi đấu oan gia ngõ hẹp đã để chúng ta gặp nhau, và cảm ơn việc cậu đã để tớ đi tiếp vào vòng sau. Tất nhiên là tớ cũng đã nghe ngóng lịch trình của đội Weida G.C từ sớm rồi. Tớ biết các cậu còn phải tham gia tập huấn năm ngày liền, vì thế cậu đừng hòng bay đến đây mà thực hiện hành vi “trả đũa” tớ như lần trước.

Tớ viết bức thư kiến nghị này đơn giản là vì để sự nghiệp và cuộc sống của cậu cùng với tớ có thể phát triển tốt hơn, tuyệt đối không hề có ý đồ gian lận nào hết. Cậu không được tùy tiện cho rằng tớ mượn chuyện này để nói chuyện của tớ.

Kết hợp kinh nghiệm trong thời gian qua và tình huống hiện tại, tớ chân thành đề xuất với cậu một số đề nghị như sau:

1. Cậu không nên chỉ vì khuôn mặt của cậu không có tí thịt nào mà lại ra tay với khuôn mặt của tớ, nhất là những lúc cậu gọi tớ rời giường vào buổi sáng. Tay của cậu sẽ không làm mặt tớ nhỏ đi đâu, ngược lại chỉ khiến nó càng sưng lên mà thôi. Cũng không nên vì để tay cậu lại tiếp tục sung sướng mà những lúc tớ do dự có nên buông đũa hay không mà giật dây: “Không sao, ăn nhiều một chút, cậu không mập đâu.”

Tớ biết khuôn mặt tròn vo của tớ là khuôn mặt đáng yêu nhất giới cờ vây này. Nhưng máy nâng cơ mặt mà A Lãng mua từ Nhật Bản về cũng không rẻ đâu, cũng nên cho nó phát huy công dụng một chút chứ.

2. Lúc tớ thi đấu ở bên ngoài, cậu có thể gọi điện hoặc nhắn tin cổ vũ cho tớ. Nhưng tớ không khuyến khích cậu lưu tên tớ thành mấy từ như “Cục cưng Thời Quang”, “Thời Quang yêu dấu”, “Vợ yêu”, “Quang bảo bảo” rồi nhân lúc gọi điện cho tớ mà diễu võ giương oai trước mặt Mục Thanh Xuân và những kỳ thủ khác. Thứ nhất, việc này rất có hại đến hình tượng Thời Quang cao lớn vĩ đại của tớ. Thứ hai, nó có thể gây tổn hại tới bầu không khí hòa bình trong đội Weida. Thứ ba là tớ đã nhiều lần nhận được lời giải thích từ Hồng Hà để chứng minh sự trong sạch của anh ấy rồi. Hồng Hà nói anh ấy thật sự không rủ cậu xem mấy bộ phim ngôn tình máu chó buồn nôn kia.

Đương nhiên là tớ cũng không.

Cậu có thể gọi điện cho tớ, nhưng tớ đề nghị cậu đổi biệt danh của tớ thành: “Thời Quang vô địch thế giới”, “Thời cửu đẳng”, “Tiểu thiên tài Thời Quang”, “Thời trưởng lão”.

Hoặc cậu đổi thành “Chồng yêu” tớ cũng không phản đối đâu, cũng có thể đổi thành “Khắc tinh của Du Lượng” được đấy.

3. Cậu đừng vì Ngô Địch đang đi du học, Cốc Vũ thì đóng cửa miễn tiếp khách mà lấy cớ học cờ tướng, rồi chạy đến tìm Hà Gia Gia để nghe ngóng sự tích huy hoàng thời trung học của tớ. Cậu có tin ngay ngày mai, trên mặt báo “Thiên hạ cờ vây” sẽ xuất hiện tin tức “Du Lượng cửu đẳng đổi nghề sang cờ tướng, một cậu trai không rõ họ là gì bị Du Hiểu Dương ngàn dặm truy sát” không?

Gì chứ, từ miệng của Hà Gia Gia ngoại trừ kẹo que là thật thì những cái khác đều là giả hết đấy!

Chưa nói tới việc nhóm các cụ ông trong khu vực ba con phố gần nhà anh ta sắp vì sự xuất hiện của cậu mà hình thành bóng ma tâm lý, Nhạc Trí cũng đã nhiều lần kháng nghị với tớ rằng, dù thế nào đi chăng nữa thì nhà cậu ta cũng phải có một người không làm công cụ xúc tiến tình cảm hình người!

Cậu muốn biết gì thì đều có thể trực tiếp hỏi tớ đây này. Tớ chắc chắn sẽ không xuyên tạc hay thêm mắm dặm muối gì đâu. Dù sao thì Thời Quang anh minh thần võ đây chưa từng có lịch sử đen tối nào hết.

4. Khoa học kỹ thuật đã tiến bộ rồi. Mặc dù Thời Quang bị lạc đường thì bản đồ Baidu sẽ không lạc đường, bản đồ Gaode cũng không đâu. Thế nên á, nếu tớ có về nhà muộn thì mời cậu an tâm lên giường ngủ trước đi. Cậu đừng cau mày, căng thẳng vuốt điện thoại liên tục để cố gắng tỉnh táo đâu. Cậu mới có hai mươi mấy tuổi mà sắp có nếp nhăn hệt như mấy ông già rồi đó.

Người lần trước lái xe đến tận chân núi Ô Lộc là Hồng Hà, không phải tớ đâu.

5. Xin cậu trước khi muốn hôn tớ thì không cần phải hỏi Chử Doanh đang đứng ở đâu rồi giả vờ dùng tay che mắt anh ấy lại.

Nhân sĩ Nam Lương đều hiểu được thế nào là phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn mà.

Nếu không thì Thời Quang năm tám tuổi nghịch lửa, tè trên giường… À, không có gì đâu.

6. Cậu có thể kén ăn nhưng không cho phép cậu nhịn ăn! Tớ xin mượn thái độ lúc cậu ấn đầu tớ xuống trước mặt người mẹ đang chờ xử tử tớ, mượn khí thế lúc cậu thề nguyền son sắt với bà rằng, cậu sẽ giám sát tớ thật kỹ càng để tớ không ăn mấy xiên nướng lề đường, để chăm sóc cho dạ dày của tớ rồi giám sát tớ ăn uống đúng giờ. Tớ không muốn đang lúc nói chuyện qua điện thoại, cậu hỏi tớ hôm nay đã ăn gì rồi mới sực nhớ đến tối nay cậu chưa ăn gì hết. Tớ không muốn lúc về nhà ăn Tết, thầy Du nghĩ rằng tớ ngược đãi cậu đâu.

Lúc tớ không có ở nhà, xin cậu mỗi ngày phải ăn cơm đúng theo đồng hồ báo thức, nhất là những ngày cậu phải học đánh cờ. Phải nhớ, dù cậu ăn hay không ăn, kỳ phổ vẫn còn ở đó, nó không tự mọc chân chạy đi được đâu.

Mỗi sáng tớ sẽ gọi điện để nhắc nhở cậu. Nếu cậu thích véo má người khác đến vậy thì không bằng cậu tự thêm chút thịt cho bản thân đi, tự mình động thủ cơm no áo ấm. (đề nghị cậu tự nhắn nhủ với bản thân mỗi ngày)

P/s: Mẹ tớ có làm món thịt bò hầm và canh gà ác, tớ để chúng ở bên phải ngăn thứ hai của tủ đông. Trời lạnh thì cậu có thể mang theo lúc đi tập huấn, sẽ không dễ hỏng đâu. Thuốc đau dạ dày mới mua để ở ngăn thứ nhất dưới tủ TV. Tốt nhất là khi tớ quay về chúng chưa được sử dụng!

7. Cậu có thể trực tiếp nói với tớ mọi tâm sự trong lòng của cậu. Mặc dù tớ vốn không để tâm đến, nhưng bọn họ ai cũng nói là tớ có não trai thẳng. Tớ vẫn phải miễn cưỡng thừa nhận rằng tớ thật sự không có thiên phú trong việc đọc được suy nghĩ của người khác. Hồi đó tớ còn ngồi ngốc trước cửa Hắc Bạch Vấn Đạo suốt sáu tiếng mà vẫn không rõ nguyên nhân còn gì.

Vì thế tớ hy vọng thầy Tiểu Du có thể thẳng thắn và thành thật hơn. Tớ rất sẵn lòng trở thành điểm neo của mọi xúc cảm vui vẻ, khổ sở, tức giận, cảm động nơi cậu. Tớ cũng rất sẵn lòng mang theo gối kê cổ để ngủ mỗi khi đi dự nhạc hội của Maksim chỉ để được ở bên cạnh cậu. Cậu không cần cứ lo được lo mất, cũng không cần quá để ý đến cảm nhận của tớ. Dù sao so với Du Lượng lặng lẽ chật vật, tớ vẫn thích được ở cùng với Du Lượng đã gọi 78 cuộc điện chỉ để được ở gần tớ hơn.

Bảy lời đề nghị trên, ngoại trừ điều thứ năm là do hồn ma Chử Doanh đọc để Thời Quang viết thay, còn lại đều là những lời tâm sự chân thành được dựa theo kinh nghiệm sống dày dặn của Thời trưởng lão. Cậu hãy đọc thật kỹ và đừng quá cảm động nha.

Tất nhiên là mấy lời sau đây, cậu cũng nên khắc thật sâu trong lòng. Cậu có muốn phải viết lại thật nhiều lần để học thuộc thì tớ cũng không cản đâu.

Du Lượng, tớ phải nói điều này, có đôi lúc nếu cậu chơi thua đi chăng nữa, nếu cậu muốn gọi điện thoại cho tớ thì cứ gọi đi. Dù sao trước giờ tớ vẫn không khuyến khích cậu tự nhốt mình trong nhà vệ sinh để rồi tớ phải phá cửa xông vào. Dù gì thì tiền điện thoại vẫn đỡ hơn tiền sửa chữa nhiều lắm đấy!

Cậu đừng lo rằng tâm trạng tiêu cực của mình sẽ ảnh hưởng đến tớ, lại không kìm được sự khó chịu rồi lấy cớ phục bàn để tìm Chử Doanh. Cậu nghĩ Thời trưởng lão đây là loại người yếu ớt như thế à? Thấy phiền muộn thì cứ việc phiền muộn, muốn khóc thì cứ việc khóc, cùng lắm là bị tớ cười trêu, chế giễu vài câu thôi mà.

Tớ thậm chí còn phải ghen với Chử Doanh nữa đấy!

Từ năm tám tuổi, giữa hai ta đã ràng buộc với nhau bằng mối nghiệt duyên cậu truy tớ đuổi. Thế nhưng tớ lại cảm thấy, con đường truy đuổi này phải là hai đường thẳng song song, chứ không phải một mình tớ đứng tại vị trí trung tâm còn cậu là tiểu hành tinh chạy xung quanh tớ.

Tớ muốn cùng cậu sóng vai tiến về phía trước, tựa như lúc cậu giận tớ hồi bé vậy. Tất cả mọi người đều không ngừng xông về phía trước. Cho dù là ai ở phía trước thì cũng không sợ người kia chạy quá xa, vì vẫn có người luôn tin tưởng rằng người ở phía sau sẽ đuổi kịp.

Dù sao thì chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, cùng sánh bước tiến về phía trước. Đợi đến già thì cùng lắm là dắt nhau đi vậy.

Dù sao trực giác mách bảo với tớ rằng, hai ta nhất định sẽ luôn ở bên nhau.

Được rồi, nói đến buồn nôn luôn rồi. Phải dừng thôi, nói nhiều nữa là ngấy mất.

Mong khi Du Lượng cửu đẳng quay về thì sẽ đọc thật kỹ bức thư này, tiếp thu thật sâu và áp dụng vào thực tế.

Cuối cùng, tớ phải nhấn mạnh thêm một lần nữa. Đừng nên vì quá cảm động hoặc vì tớ nói đúng tim đen quá mà tính đến việc bay tới đây trả đũa tớ! Tớ không muốn lúc cầm cúp quán quân lại bị phóng viên hỏi: “Có phải Du Lượng cửu đẳng đã đánh cược thua chuyện gì đó mà phải luôn đi theo cổ vũ cậu suốt ba năm liền không?”

Cậu nên ngoan ngoãn ở đó chờ Thời trưởng lão mang cúp về tặng cậu làm quà năm mới đi!

Tất nhiên, nếu năm nay tớ không giành được thì cậu nhớ sang năm phải qua báo thù cho tớ đó!

Cho phép cậu đi chùa Lan Nhân trước để cầu nguyện rằng lần thi dự tuyển năm tới sẽ không đụng phải tớ.

Há*

Ký tên: Thời Quang thiên tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play