Editor: Ninh Nhiên

🎐

"Đing đing đing!"

"Cinderella!"

Nương theo tiếng chuông kêu vang khắp không gian, một tiếng hét bén nhọn chói tai từ dưới lầu truyền đến.

Cinderella mặc trang phục hầu gái nhìn chính mình trong giương, chậm rãi mỉm cười, khóe miệng hiện lên một độ cong xán lạn, giống như hoa bông gòn nở rộ rực rỡ dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp, xinh đẹp mà lại cứng cỏi.

Trong đôi mắt màu lam của cậu hiện lên sự hài lòng, sau đó cậu xoay người, một tay xách góc váy lên, tư thái ưu nhã đi xuống gác mái.

Không sai, chính là cậu.

Cinderella là một người con trai. Bí mật này, chỉ có cậu và ba mẹ đã qua đời của cậu biết được.

"Chị gái, chị gọi em?"

Cinderella nhìn cô gái tóc đỏ kiêu ngạo trước mặt, dịu dàng ngoan ngoãn cúi đầu.

Trisilia ghen ghét nhìn 'cô gái' có gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng trước mắt, oán hận cắn răng, nâng cằm, duỗi tay chỉ vào cái khay bên cạnh, bắt đầu chỉ trích xoi mói: "Hôm nay mày đưa bữa sáng trễ mười lăm phút! Lại còn làm khó ăn như vậy! Chiên trứng mà vẫn xót vỏ trứng? Sữa bò vì sao lại có mùi tanh? Không phải đã nói với mày, sữa bò nhất định phải thêm vừa đủ mật ong rồi sao! Chẳng lẽ mày làm việc như vậy đó hả! Tao phải đi nói với mẹ!"

Cậu chồm về phía trước cẩn thận xác nhận lại, trong trứng chiên không thể nào có vỏ trứng được, mà sữa bò vốn dĩ đã có mùi tanh, dù có thêm nhiều mật ong cũng không hết được.

Trisilia rõ ràng là đang bới lông tìm vết.

Nhưng Cinderella lại không hề tức giận chút nào. Cậu chẳng những không tức giận mà còn nhìn Trisilia nở một nụ cười dịu dàng.

"Được, chị gái. Lần sau em sẽ chú ý."

Trisilia ghen tị, trừng mắt nhìn dung mạo bởi vì cười rộ lên mà càng thêm diễm lệ của cậu, trong lòng càng tức giận.

Cinderella rất đẹp. Đẹp đến trình độ nào nhỉ? Cho dù cậu mặc bộ váy hầu gái xám xịt không một chút thu hút, cho dù trên mặt có bám bụi thì cậu vẫn xinh đẹp đến kinh tâm động phách như cũ.

Ánh mắt đầu tiên khi mọi người nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ chú ý tới Cinderella mà không phải là người khác.

Việc này khiến Trisilia tự xưng là người có gương mặt xinh đẹp ghen ghét đến suýt nổi điên. Cho nên cô luôn thích gây khó dễ cho Cinderella mà không thèm phân biệt thời gian hay địa điểm, thích đeo trang sức quý báu lộng lẫy rồi động một chút liền lắc lư trước mặt Cinderella.

Nhưng cô lại không biết...

"Ôi, Trisi, em lại cố ý gây khó dễ cho Cinderella!"

Một giọng nữ vui sướng khi người gặp họa vang lên.

Trisilia nhướng một bên mày, hơi mang địch ý nhìn về phía người tới.

"Antasia, chị tới đây làm gì?"

Mặc dù là chị em ruột, nhưng quan hệ giữa Trisilia và Antasia lại không quá thân thiết. Ở trong mắt Trisilia, người chị này lúc nào cũng thích đoạt đồ vật của mình, còn thích giảng đạo với mình, còn Antasia thì cảm thấy cô em gái này vừa sinh ra đã cướp đi sự quan tâm của mẹ, khiến cô ta vô cùng ghen tị.

Vì thế hai người ở bên ngoài thoạt nhìn giống chị em thân thiết nhưng ở nhà lại như nước với lửa.

"Đương nhiên là đến xem em làm thế nào để bắt nạt em gái nhỏ của chúng ta rồi! Nói thật Trisi, em luôn vô duyên vô cớ gây chuyện với Cinderella như vậy, đến chị cũng bắt đầu đồng tình với em ấy!" Antasia khoa trương che miệng, giả mù sa mưa nói.

Trisilia liền hừ lạnh một tiếng, mở miệng hỏi vặn lại: "Em gái nhỏ? Ha! Xưng hô thân thiết quá! Antasia, chẳng lẽ chị đã quên lúc trước chị sai sử nó làm này làm kia như thế nào rồi sao? Có một lần quá đáng nhất, chị bắt nó phải giặc sạch màn cửa một tuần, lau sàn nhà một tuần!"

Làm trò trước mặt Cinderella lại bị em ruột của mình phản bác như thế, vẻ mặt Antasia có chút không chịu nổi.

"Trisilia!" Antasia thở phì phò hét to: "Mày vậy mà dám chống đối tao! Tao sẽ đi nói cho mẹ biết!"

"Chị đi nói đi!" Trisilia khiêu khích trừng mắt với cô ta: "Cho dù chị đi nói, mẹ cũng sẽ đứng về phía em!"

"Mày!" Antasia bị cô chọc giận đến mức khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, bắt đầu ăn nói không lựa lời: "Mày cho rằng mày có bao nhiêu lợi hại? Ca hát không tốt, lớn lên cũng khó coi, căn bản sẽ không có người nào vừa ý mày!"

"Antasia!" Trisilia như bị chọc tới chân đau, lập tức nhảy dựng lên, trả lời lại một cách mỉa mai: "Chị mới không có ai thèm vừa ý! Chị nhìn chị xem, cổ lớn lên giống như con gà tây, tóc đen như mực, không đẹp chút nào, còn có, làn da của chị đen đến độ giống như cục than vậy! Quan trọng là... Chị dám đàn dương cầm, trời ạ! Quả thật là tạp âm quấy nhiễu dân chúng!"

"Mày thật sự rất quá đáng!" Antasia môi run run, ngay cả một câu phản bác lại cô em gái miệng mồm lợi hại này cũng không nói được. Cô ta bắt đầu quệt nước mắt đang ứa lên, một bên chạy ra ngoài, một bên khóc la: "Tao sẽ đi nói với mẹ!"

Trisilia nhìn thân ảnh Antasia khóc lóc chạy đi, kiêu ngạo ngẩng cổ lên, giống như là một con khổng tước cao ngạo, kiêu căng ngạo mạn mà hừ một tiếng: "Cùng em đấu võ mồm? Hừ!"

Cô một chút cũng không hề lo lắng mẹ sẽ ra mặt giúp Antasia. Trên thực tế, mẹ của các cô rất ít khi quản các cô khắc khẩu với nhau. Cho nên nếu Antasia bị cô chọc giận đến mức đi tìm mẹ cáo trạng, mẹ cũng chỉ trấn an cô ta, sau đó lại hứa cho cô ta một ít lợi ích để ngăn lại sự tức giận của cô ta, đa phần đều là một số châu báu trang sức.

Sau đó, Antasia mê muội hư vinh sẽ lập tức được vỗ về thật ngoan.

Cho nên Trisilia lần nào cũng không thèm cố kỵ mà chống đối lại Antasia, miệng lưỡi sắc bén mắng cô ta đến khóc, sau đó đứng nhìn bộ dáng cô ta chạy đi, đắc ý kiêu ngạo mỉm cười.

Nhưng cô lại không chú ý tới, Cinderella đứng bên cạnh thoạt như không quan tâm nhưng đôi mắt màu lam của cậu vẫn luôn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Lúc này, ánh mắt của cậu quả thật dịu dàng có thể vắt ra nước.

Trisilia tự mãn lại kiêu ngạo...

Thật là quá đáng yêu!

Cậu cũng thật sự nghĩ... Thật muốn...

Đôi mắt Cinderella trầm xuống, giống như biển rộng đầy sóng gió khi bão tố cuốn tới, bọt sóng kịch liệt quay cuồng từng chút từng chút dùng sức giã vào xung quanh đá ngầm.

Trisilia xoay đầu liền phát hiện Cinderella nãy giờ vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, lập tức nhíu mày, bất mãn mà trừng mắt liếc cậu một cái, cổ cao gầy ngưỡng lên, ý muốn cao cao tại thượng miệt thị cậu, đáng tiếc là thất bại vì dáng người của cô thấp hơn cậu một cái đầu.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Công việc hôm nay mày đều làm xong rồi sao?" Trisilia bắt đầu nổi giận: "Nếu đã làm xong thì mày theo hầu hạ tao! Vừa hay hôm nay tao phải tắm rửa, hơn nữa móng tay móng chân cũng đã dài rồi, mày tới giúp tao tắm rửa, cắt móng tay cho tao!"

Cinderella nhanh chóng cúi đầu, nhằm che giấu ánh mắt nóng rực quá mức của cậu. Cậu nhẹ giọng mở miệng, giọng nói trầm thấp mềm mại, nếu cẩn thận nghe, có thể nghe được trong đó mang theo một chút khàn khàn, truyền tới trong tai Trisilia, lại khiến cô cảm thấy gợi cảm muốn chết.

"Được, chị gái."

Không biết vì cái gì, Cinderella không thích kêu Antasia là chị, ngược lại luôn thích kêu cô là chị.

Trisilia đem việc này quy kết thành cậu đối với cô cảm thấy sợ hãi. Nghĩ vậy, cô cực kỳ hài lòng, vậy nên sự ghen ghét vừa mới nảy sinh do giọng nói có chút gợi cảm dễ nghe của cậu cũng bay sạch không dấu vết.

Cô nhếch lên đôi môi được tô son đỏ, chỉ chỉ mâm đồ ăn bên cạnh, vênh mặt hất hàm ra lệnh sai khiến: "Đem đồ ăn mang xuống rồi đi chuẩn bị nước ấm, tao muốn tắm rửa."

"Được, chị gái."

Cinderella dường như chỉ biết nói đúng một câu như vậy.

Cậu bê mâm lên, lại hơi hơi khom lưng với Trisilia rồi mới xoay người đi ra ngoài.

Trisilia nhìn 'cô gái' có dáng người cao gầy trước mắt, cơ thể thướt tha, còn có một đầu tóc vàng xinh đẹp mượt mà kia, không khắc chế được mà bắt đầu nổi lên ghen ghét.

Cô chán ghét Antasia đoạt đồ của cô, cho nên luôn há mồm châm chọc cô ta, mắng cô ta đến khóc. Cô ghen ghét Cinderella dung mạo xinh đẹp nên luôn gây phiền toái cho cậu, dùng đủ loại hành động không thể tưởng tượng nổi bắt nạt cậu.

Ví dụ như, giúp cô tắm rửa, cắt móng tay cho cô, hầu hạ cô mặc quần áo.

Nếu là người không biết chuyện, nhất định sẽ cho rằng Cinderella là hầu gái chuyên chức của cô.

Nhưng thực tế thì sao? Cinderella mới đúng là chủ nhân danh chính ngôn thuận của căn biệt thự này, cô cùng mẹ và chị của mình, đều là tu hú ác độc chiếm tổ hỷ tước.

Trisilia thoải mái dễ chịu ngồi trong bồn tắm, hưởng thụ sự phục vụ của Cinderella.

Cinderella đang giúp cô gội sạch đầu tóc đỏ lóa mắt, ngón tay trắng nõn linh hoạt xuyên qua giữa những sợi tóc màu đỏ, lực đạo vừa phải làm Trisilia mơ màng sắp ngủ.

Thời điểm gội đầu cho Trisilia, tầm mắt của Cinderella vẫn luôn không rời khỏi mặt cô, sâu trong đáy mắt màu xanh da trời mang theo một sự si mê đang cố gắng che dấu.

Thực mau, Cinderella đã gội sạch bọt xà phòng trên đầu cô, sau đó mỉm cười nhẹ giọng nói: "Chị ơi, tóc gội xong rồi. Bây giờ ghé vào trên bể tắm đi, để em giúp chị chà lưng."

Trisilia nâng mí mắt, liếc nhìn cậu một cái, sau đó nghiêng người về phía trước một chút, nhanh nhẹn ghé vào trên thành bể tắm, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Cinderella xuống nước, không thèm để ý đến cảm giác khó chịu khi váy áo bị sũng nước dán ở trên người, cầm lấy khăn lông bắt đầu chà lau trên da.

"Chị, lực đạo như vậy đã ổn chưa?"

"Ừm." Trisilia lười nhác trả lời: "Cũng không tệ lắm. Quả nhiên ha, ngu xuẩn giống như mày, chỉ thích hợp với loại công việc này."

Cinderella không hề để ý lời chế giễu nhục nhã của cô, trên mặt luôn duy trì nụ cười, ánh mắt vẫn lưu luyến trên da thịt trắng nõn như sữa.

Diện mạo Trisilia chỉ có thể xem là thanh tú, miễn cưỡng cũng coi như ổn, nhưng da thịt của cô lại trắng nõn như tuyết, trong trẻo long lanh, ngay cả Cinderella cũng kém hơn một chút.

Chính là như vậy, Trisilia mới có tự tin châm chọc làn da của Antasia đen như than.

Đối với làn da tuyết trắng của mình, Trisilia hiển nhiên là rất tự hào.

Cô mở to mắt, liếc nhìn Cinderella phía sau một cái, thấy cậu quả nhiên đang trước sau như một mà nhìn chằm chằm làn da của mình, chẳng những không cảm nhận được nguy cơ, ngược lại còn nhướng mày đắc ý dào dạt nói: "Thế nào, có phải rất hâm mộ hay không? Nhưng mà mày đừng nghĩ nhiều, cũng chỉ có tao mới xứng với làn da trắng như vậy, cô gái cả ngày tiếp xúc với tro bụi như mày sẽ không có khả năng trắng được thế này đâu!"

Trisilia hiển nhiên không ý thức được hành động mèo khen mèo dài đuôi này của cô có chút ngu xuẩn và thiển cận.

Cinderella dường như cũng không cảm thấy cô ngu xuẩn, chỉ tiếp tục mỉm cười đến gần, phụ họa lời nói của cô: "Chị nói không sai." Tầm mắt của cậu vẫn luôn dính ở sau lưng và phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô, chưa bao giờ rời đi, ngón tay lại vô tình hay cố ý mà lướt nhẹ ở trên da: "Chỉ có chị mới thích hợp với làn da trắng như vậy."

Trơn trượt... Mềm mịn... Cực kỳ non nớt...

Bàn tay của Cinderella bắt đầu run rẩy, nhẹ đến mức khó mà nhận ra.

Thật muốn hung hăng ức hiếp cô, làm cho đôi môi lúc nào cũng chỉ biết mở miệng châm chọc người khác của cô phát ra tiếng rên rỉ, ở trên da thịt tuyết trắng kia lưu lại dấu vết...

Nhưng mà không được.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Phải nhẫn nại.

Đôi mắt màu xanh lam âm u của Cinderella lại trở về một màu xanh da trời trong trẻo như ngọc bích, bên môi nở rộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu.

Trisilia nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt cậu, lập tức trợn trắng mắt cười nhạo một tiếng, sau đó khinh thường quay đầu đi, tiếp tục thong thả thoải mái nằm úp sấp.

Động tác Cinderella rất nhanh, trong chốc lát cậu đã giúp Trisilia tắm rửa xong.

Sau khi tắm xong, Trisilia không hề phòng bị mà trực tiếp đứng lên, tùy tiện bình thản phơi bày thân thể trắng nõn, sau đó ngẩng cằm lên, dang hai tay ra: "Lại đây giúp tao lau khô thân thể, rồi mặc lại quần áo vào cho tao."

Cinderella nâng khóe môi, khẽ cười nhẹ, đi lấy khăn tắm và quần áo sạch sẽ đến, giúp Trisilia lau khô người, rồi lại thay váy áo cho cô.

Chờ sau khi ăn mặc gọn gàng, Trisilia liền ngồi xuống cái ghế bên ngoài, đưa bàn tay bàn chân ra, nhìn Cinderella lộ ra một nụ cười ác ý: "Cắt móng tay cho tao đi? Tin rằng mày dịu dàng thiện lương như vậy, nhất định sẽ không cự tuyệt mệnh lệnh của tao đúng không?"

Cinderella vẫn chỉ lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp như cũ, sau đó cầm lấy một cái nhíp nhỏ, đi đến quỳ gối trên mặt đất, đầu tiên là cầm lấy tay cô, sau khi cắt xong móng tay, cậu lại hơi khom người xuống, nâng chân cô lên.

Trisilia nhìn Cinderella quỳ rạp trên mặt đất giúp mình cắt móng chân, trong lòng quả thật cực kỳ vui sướng. Lớn lên xinh đẹp hơn so với cô thì thế nào? Thiện lương ôn nhu hơn cô thì làm sao? Còn không phải vẫn hèn mọn quỳ rạp trên mặt đất, giúp cô cắt móng chân, chịu đựng bị cô làm nhục đó sao?

Trisilia thích nhất là nhìn Cinderella thấp kém mà nằm ở trên mặt đất, nâng chân cô, vô cùng cẩn thận giúp cô cắt móng chân.

Cái này khiến trong lòng cô có một loại thỏa mãn khó hiểu và cảm giác hư vinh vặn vẹo. Quả thực làm cô hưng phấn muốn chết!

Nhưng cô lại không biết...

Cinderella đang nâng chân nhỏ của cô, trong đáy mắt ẩn chưa một loại si mê bệnh hoạn không người biết đến.

Chân Trisilia rất nhỏ, là hình dáng bàn chân đặc biệt nhỏ xinh của phụ nữ, hợp với màu da trắng nõn của cô, thoạt nhìn vô cùng dụ người yêu thương, mỗi lần đều khiến Cinderella phải hao phí tinh thần rất lớn mới ức chế được xúc động muốn dùng sức cắn lên đó một ngụm của chính mình.

Vì tránh cho bản thân thất thố, mặc dù có chút không nỡ, Cinderella vẫn nhanh chóng giúp Trisilia cắt xong móng chân.

"Chị ơi, xong rồi."

Cinderella ngẩng đầu, ánh mắt trìu mến, mỉm cười xán lạn nói.

Trisilia cúi đầu liếc nhìn cậu, sau đó ngẩng đầu lên, nâng một bên khóe miệng, bày ra một nụ cười ác ý: "Hả? Nhanh như vậy mà đã xong rồi? Xem ra, mày thật đúng là trời sinh có mệnh làm hầu gái, cô bé lọ lem của chúng ta."

Nhục nhã như vậy, Bất luận vì lý do gì, nếu là một tiểu thư được nuông chiều từ bé thì sẽ không có khả năng chịu đựng được đi? Trisilia cao cao tại thượng nhìn xuống cậu, ác ý trong mắt mơ hồ có thể tràn ngập ra ngoài.

Có điều Cinderella không phải tiểu thư.

Cậu một chút cũng không tức giận, thậm chí còn có tâm tình mỉm cười tươi tắn: "Chị gái, cảm ơn chị khích lệ."

"Hừ." Bộ dáng tính tình nhu hòa này của cậu ở trong mắt Trisilia cũng chỉ giống một cái bánh bao mềm dễ bắt nạt, có thể mặc cho người ta xoa nắn nhào bẹp mà thôi. Cô hừ một tiếng, thu chân lại, sau đó mang giày vào, nhướng mi, cao cao tại thượng ngẩng đầu nhìn Cinderella vẫn còn ngồi quỳ trên mặt đất, vui sướng khi người gặp họa mà trào phúng: "Đã như vậy thì cứ làm việc thật tốt đi, cô bé lọ lem cần cù của chúng ta."

Nói xong câu đó, cô liền đi khỏi nơi này.

Chờ đến khi Trisilia hoàn toàn biến mất trong phạm vi tầm mắt, Cinderella mới để mặc bản thân lộ ra ánh mắt si mê không thèm che giấu.

Bắt đầu từ khi nào mà trở nên mê luyến bệnh hoạn như vậy?

Cinderella nhìn phương hướng Trisilia rời đi, mặt mũi cong cong, lộ ra nụ cười cực kỳ ngọt ngào, thậm chí còn có chút quỷ dị.

A, là lúc ấy.

Thời điểm lần đầu tiên Trisilia ra lệnh cho cậu giúp cô tắm rửa, cắt móng tay.

Lúc ấy... Ừm, có chút không nhớ rõ được. Lúc ấy cậu thế nào nhỉ?

Cinderella hơi hơi nghiêng đầu, tầm mắt giằng co tại vị trí nào đó giữa không trung, lâm vào bên trong hồi ức của quá khứ.

----

Tác giả có lời muốn nói:

Không sai, Cinderella chính là nam cải trang nữ! Bởi vì tác giả ngốc nghếch cảm thấy cách gọi 'cậu bé lọ lem' quá khó nghe... Vì thế liền đào một cái hố xoắn não như vậy (cười khóc).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play