Nhìn hai người đao quang kiếm ảnh (*), anh tới tôi lui, Mục Vũ Phi không nén nhịn được mà cầm lấy quyển thực đơn che mặt lại. Chuyện này có liên quan gì tới cô kia chứ? Thật đúng là “thành môn thất hỏa ương cập trì ngư”. Hai người soái ca ở cùng nhau nhìn quả thật đẹp mắt. Người khác có lẽ cũng đều cực kỳ hâm mộ Mục Vũ Phi có thể được ở bên cạnh sắc đẹp như thế. Thế nhưng mà, có ai có thể ngờ rằng, trong này đang có sự khủng bố kinh khủng đây chứ? Mục Vũ Phi lệ rơi rồi. Giờ phút này cô nhìn thấy hai người răng nanh sáng ngời, phát ra hàn khí dày đặc. Thế nhưng, nhân viên phục vụ kia lại không có mắt, cứ một mực đứng ở một bên nhìn Mục Vũ Phi, chờ cô đặt món.
(*) Đao quang kiếm ảnh: Dịch nghĩa: Ánh sáng của đao, bóng dáng của kiếm. Nghĩa đen của câu thành ngữ này miêu tả về hình ảnh của đao và kiếm, loại vũ khí chiến đấu ngày xưa. Ngày nay câu thành ngữ này thường được dùng theo nghĩa bóng, để nói về cảnh tàn sát khốc liệt khi chiến đấu giáp lá cà hoặc là về một trận đấu khẩu kịch liệt
(**) Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư : Dịch nghĩa: Cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương. Cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu thành ngữ này để chỉ sự việc ai đó tự nhiên bị mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.
Mục Vũ Phi xoa xoa phát đau hai bên thái dương nói: "Cho tôi 3 phần phile bít tết! Phần của hai vị nam sĩ đây chỉ cần cho chín một phần thôi, còn của tôi là chín bảy phần nhé. Thêm 3 phần thịt hầm quế và táo thái mỏng, 3 bát súp hành tây. Còn rượu là loại Laffey 85 năm tuổi."
Không đợi Đoan Mộc nói năng gì, Vũ Thiên điềm đạm nói với Mục Vũ Phi: "Quả nhiên vẫn chỉ có Phi Phi hiểu biết rõ về anh! Có thể được lọt vào mắt xanh của phu nhân, thật đúng là vinh hạnh của anh rồi."
Hiểu biết cả song phương. Mục Vũ Phi cười lạnh nhìn bộ dạng của hai người tỏ vẻ thỏa mãn. Mục Vũ Phi ngồi đó chờ bọn họ ăn sạch từng miếng từng miếng của món bít tết quen thuộc.
Hai người kia thật sự cũng không phụ sự kỳ vọng của Mục Vũ Phi. Miếng bít tết vẫn còn mùi máu tươi đã kích thích bọn họ thật sâu. Ăn qua vài miếng bít tết, hai người bọn họ liền bắt đầu nổi lên đàm luận chính sự.
Vũ Thiên áp ly rượu hồng lên môi, vẻ mặt tỉnh bơ nói với Đoan Mộc: "Lấp biển tạo ra hồ đúng là một khối bánh ngọt lớn. Không biết tại sao Đoan Mộc tiên sinh lại muốn chia xẻ cùng với chúng tôi như vậy? Ở nước ngoài sợ là còn có rất nhiều xí nghiệp rất vui thích cùng được tham dự đi."
Đoan Mộc rũ mắt xuống, nói có chút cô đơn: "Đã muốn hợp tác cùng với bên anh, tôi đương nhiên phải đưa ra thành ý của mình. Tôi tuy là người thừa kế của gia tộc Đoan Mộc, nhưng mà có trở ngại về sự xuất thân. Ở trong nhà người phản đối tôi có rất nhiều. Đương nhiên tiền vốn mà tôi có thể sử dụng được tương đối ít, nếu như tôi tùy tiện hợp tác cùng với người khác, rất có thể là tôi cũng sẽ không thể trở mình được nữa."
Vũ Thiên ngược lại lại rất hiểu biết thân phận là con riêng của Đoan Mộc. Được làm người thừa kế mà nói, cái thân phận này cũng thật xấu hổ, kẻ địch cũng rất nhiều. Cho nên mỗi một lần hợp tác như vậy, Đoan Mộc nhất định phải dè dặt cẩn trọng, bởi vì đối phương đều có thể là do kẻ thù của mình phái tới. Kẻ có tiền còn bẩn thỉu không chịu nổi hơn so với người bình thường rất nhiều. Vũ Thiên gõ gõ lên miệng chiếc ly nói: "Dubai. . . đây chính là một nơi Anh lựa chọn tốt. Đó là một cơ hội để đầu tư tốt! Tôi cũng không ngại mạo phiêu lưu một chút. Nhưng mà anh cũng phải biết, tôi cũng không nghĩ muốn để cho mình phải chịu ấm ức."
"Hiện tại có rất nhiều thương nhân nước ngoài đều nhìn đúng điểm mấu chốt buôn bán này. Ngay cả khi ngành du lịch bản địa của Dubai không phát triển, thì cũng sẽ được họ từ từ phát triển. Hơn nữa, " Đoan Mộc nhìn Vũ Thiên thật sâu một cái, hỏi lại một câu hơi có chút châm chọc: "Chẳng lẽ Vũ thiếu không có tự tin đối với bản thân mình hay sao?"
Lời này nói đích xác chính là một câu có hai nghĩa. Nếu song phương hợp tác, Mục Vũ Phi không thiếu được phải tiếp xúc cùng với Đoan Mộc, mà Đoan Mộc anh cũng quả thật có chứa ý xấu.
"Oành" một tiếng, Mục Vũ Phi nâng ly rượu lên lại đặt mạnh xuống ở trên bàn. Vẻ mặt cô không thay đổi nói với nhân viên phục vụ, cô muốn một chai rượu Laffey 85 năm, sau đó nhìn sang hai người đàn ông kia lạnh lùng nói: "Tôi thấy hai người hình như đều thích món bò hầm nhanh này thì phải. Nếu đã thích thì liền ăn nhiều một chút, đừng chỉ có nói những chuyện có chút nhàm chán vô nghĩa như vậy."
Hai người đàn ông lặng yên bắt đầu cắt bít tết. Thế này rõ ràng là Mục Vũ Phi đã mất hứng khi nghe bọn họ mang theo cô mà nói chuyện cắp thương cặp gậy như vậy. Hơn nữa hiển nhiên là Mục Vũ Phi đã tức giận rồi. Mục Vũ Phi mà nổi giận lên thì hậu quả thật nghiêm trọng, Đoan Mộc sẽ bị đánh, còn Vũ Thiên sẽ phải nằm ngủ ở phòng khách. Cho nên bọn họ sáng suốt không tiếp tục nói đến đề tài mẫn cảm có liên quan đến Mục Vũ Phi nữa Hai người đàn ông lặng yên bắt đầu cắt bít tết. Thế này rõ ràng là Mục Vũ Phi đã mất hứng khi nghe bọn họ mang theo cô mà nói chuyện cắp thương cặp gậy như vậy. Hơn nữa hiển nhiên là Mục Vũ Phi đã tức giận rồi. Mục Vũ Phi mà nổi giận lên thì hậu quả thật nghiêm trọng, Đoan Mộc sẽ bị đánh, còn Vũ Thiên sẽ phải nằm ngủ ở phòng khách. Cho nên bọn họ sáng suốt không tiếp tục nói đến đề tài mẫn cảm có liên quan đến Mục Vũ Phi nữa.
Một lát sau, Vũ Thiên không thể nào ăn được thịt bò sống nữa rồi, chưa kể đến việc cắt thịt cũng rất vất vả. Miếng thịt bò tươi có mùi máu tươi nồng đậm đã kích thích dạ dày của anh, lúc này cũng bắt đầu toát ra nước chua rồi. Anh Vũ Thiên để dao nĩa xuống, nói với Đoan Mộc: "Việc này vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn một chút. Tôi muốn phái người đi xem hòn đảo nhỏ mà anh đã tuyển chọn sau đó mới có thể kết luận được. Đoan Mộc gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Dù sao lần hợp tác này cũng phải đến trên trăm triệu, không phải có thể tùy tiện qua loa được.
Lúc này điện thoại của Vũ Thiên hợp thời vang lên. Anh bắt máy tới nghe một hồi, hàng lông mày liền nhíu lại gắt gao.
Mục Vũ Phi thấy sắc mặt khác thường của Vũ Thiên, vội đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi nhà hàng, Vũ Thiên gọi điện thoại cho Phương Gián, bảo Phương Gián hiện tại mau trở về nhà của ông nội. Mục Vũ Phi biết nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó rồi, liền thân thiết nắm giữ lấy tay Vũ Thiên.
Tay của Vũ Thiên nắm giữ ngược lại tay của Mục Vũ Phi, lực đạo lớn đến độ thiếu chút nữa thì bóp nát cổ tay cô.
"Có chuyện gì vậy anh?"
Vũ Thiên xoa xoa huyệt Thái Dương, cau mày nói: "Cô cô đã trở lại, con trai của cô cô ở Châu Phi bị người ta đánh gãy đi một chân. Hiện tại cô cô đang ở nhà của ông nội."
Mục Vũ Phi lặng người đi, bị đánh gãy chân? Mục Vũ Phi cũng có biết qua tình hình của gia đình nhà cô cô. Năm đó cô cô ỷ vào gia thế gả cho dượng, còn để cho chồng mình đi đến làm việc của xí nghiệp của nhà họ Vũ. Sau khi sinh được đứa con trai, quan hệ của cô cô và mẹ chồng trở nên cực đoan không được tốt. Mà dượng thì lại không thể nào giải quyết được xung đột giữa vợ của mình với mẹ đẻ. Bởi vậy cô cô thường xuyên quở trách đối với chồng mình. Dượng ở nhà phải nhận đến đủ điều khắt khe là điều hiển nhiên, cho nên vài năm trước đã hồng hạnh xuất tường (ngoại tình) ở ngoài nuôi một tiểu tam. Thời điểm đứa nhỏ được 3 tuổi thì bị cô cô biết, lấy tiền để giải quyết đối với người đàn bà kia. Hiện tại con trai của cô đánh gãy một chân như vậy, khẳng định dượng lại càng không muốn gặp đứa con trai này. Về sau nhất định sẽ giao tất cả lại cho con trai của tiểu tam quản lý gia nghiệp.
Người nhà họ Vũ, từ nhỏ tới lớn đều được Vũ Phượng Kiều gọi tới nhà cũ của nhà họ Vũ. Tất cả mọi người đều mang một bộ dáng ảm đạm sầu bi. Vũ Phượng Kiều hãy còn đang khóc rống không nghỉ. Bà ta oán hận mắng Vũ Thiên và Mục Vũ Phi, nói bọn họ rắp tâm bất lương, khiến cho cả nhà bọn họ già trẻ đều phải đi theo sang Châu Phi. Kết quả con trai bây giờ lại bị xảy ra chuyện như vậy, về sau xem như đã bị phế đi rồi. Thấy vợ chồng Vũ Thiên vẫn luôn trầm mặc không để ý gì tới mình, có thể nói, Vũ Phượng Kiều lại càng thêm không chịu nổi.
Vũ Phượng Kiều nói con mình là bị xảy ra tai nạn xe cộ. Thế nhưng mà Mục Vũ Phi và Vũ Thiên cũng từ Phương Gián đã biết được, nguyên nhân là do con trai của cô cô đã đùa giỡn với một người phụ nữ đứng đầu Xã Hội Đen ở trong quán bar nơi đó. Kết quả bị người ta trả thù nên mới đánh gãy chân. Vốn dĩ hết thảy chuyện này đều là có thể ngăn ngừa được. Nhưng mà Vũ Phượng Kiều biết rõ sự bất hòa giữa con của mình với cha đẻ, về sau khó tránh khỏi bị đứa nhỏ của tiểu Tam đoạt đi mất gia nghiệp. Cho nên liền mượn cơ hội này để cho con trai cùng đi tới Châu Phi để tạo biểu hiện tốt. Nhưng là thời điểm bây giờ không phải là lúc để nói ra những lời này. Hiện tại Vũ Phượng Kiều đang có cảm xúc kích động, hơn nữa con trai của bà ta bây giờ nhất định là không còn cơ hội nữa rồi, nói ra cũng chỉ có thể càng kích động thêm mâu thuẫn mà thôi.
"Hiện tại việc chủ yếu là cần phải chữa khỏi bệnh cho con trai của con đí đã. Còn những chuyện khác chờ đến khi bệnh tình của đứa nhỏ đã có sự giảm bớt rồi sẽ giải quyết sau." Ông cụ Vũ cau mày, ông cụ tâm tình phân giải với Vũ Phượng Kiều. Thực sự, giờ phút này ở nhà cãi lộn thì cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Vũ Phượng Kiều vừa nghe thấy vậy lại càng cảm thấy tức giận. Bà ta chỉ vào Mục Vũ Phi liền mắng: "Ông nội nhà cô nói đó, nghe ra thì thật là rất tốt đẹp đấy, thế nhưng mà con tôi đã được bác sĩ chẩn đoán rồi, cái chân này rốt cuộc không thể nào tốt lên được! Nếu như không phải con tiện nhân Mục Vũ Phi này đã gây chuyện thị phi ở thành phố K như thế, làm sao có thể dẫn đến chuyện phái chồng tôi đi Châu Phi làm việc được? ! Cả ngày chỉ biết đi kích động người khác, cho là mình được gả tiến vào nhà họ Vũ như thế, thật sự là coi mình là quan trọng nhất rồi phải không ?"
Mục Vũ Phi lần đầu tiên bị người khác nhục mạ như thế. Thế nhưng mà tình huống bây giờ không tiện để cho cô phản bác lại. Mục Vũ Phi chỉ nhẫn nại tính tình khuyên nhủ: "Cô cô đừng tức giận, ông nội nói rất đúng, hiện tại chuyện tốt nhất mà chúng ta có thể làm, chính là tìm một bác sĩ tốt nhất để đến điều trị cho chân của con trai ngài. . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT