*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Gần đây tâm tình của cậu có vẻ không được tốt lắm nhỉ?" Cẩm Phàm cầm đồ uống ngồi vào bên cạnh Xuân Nguyệt, thấy cô nhíu chặt chân mày lại,cậu ta không khỏi cảm thấy buồn bã một hồi, liền hỏi.

Xuân Nguyệt vẫn ôm hai chân của mình ngồi ở trên bờ hồ bơi. Cô vốn cho rằng ở nơi có nhiều người náo nhiệt thế này thì sẽ khiến cho tâm tình của mình trở nên an bình hơn một chút. Thế nhưng mà vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì Xuân Nguyệt đã tưởng tượng. Cô luôn có thể cảm giác được kỳ thực Âu Văn Phú vẫn ở ngay bên cạnh cô, chưa từng bao giờ rời đi.

"Chỉ là tôi hơi mệt mỏi một chút." Xuân Nguyệt mệt mỏi, hướng về phía Cẩm Phàm cười nói.

Cẩm Phàm cũng không hỏi thêm nhiều hơn. Cậu chính là lặng yên ngồi ở cạnh Xuân Nguyệt. Có đôi khi cậu ta có cảm giác mình thật sự là lực bất tòng tâm. Đối mặt với cô gái xuất quỷ nhập thần, chỉ có vào thời điểm thi thì mới thần kỳ xuất hiện này, cậu thật sự là không có biện pháp nào khác. Bọn họ vốn dĩ là ngồi cùng bàn, thế nhưng mà cô gái này thỉnh thoảng mới biểu hiện ra sự ôn nhu. Còn những ngày Xuân Nguyệt đi tới trường học, cậu ta cũng chỉ có có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi khi rời đi chỉ lưu lại một cái bóng hình xinh đẹp khắc sâu ở trong lòng của cậu ta, khiến cho cậu ta vô cùng nhung nhớ.

"Kỳ thực lúc bạn cười nhìn bạn rất đẹp." Cẩm Phàm đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Xuân Nguyệt nghiêng đầu nhìn Cẩm Phàm, đột nhiên liền nở một nụ cười tươi tắn. Bất kể như thế nào, cậu ta chân tâm thật ý khen ngợi đối với cô, Xuân Nguyệt cũng biểu hiện ra sự thân cận của mình. Thế nhưng mà cô lại không có chút tâm tư kia đối với với Cẩm Phàm, điều này cũng là sự thật.

Ngay tại lúc Cẩm Phàm bị nụ cười của Xuân Nguyệt làm cho thần trí bay bổng, thì Xuân Nguyệt lại đột nhiên nhảy vào trong làn nước. Thật ra thì duy nhất khi ở trong nước Xuân Nguyệt mới có thể phóng thích được áp lực của mình. Cô thích nơi này, bởi vì cho dù cô có chảy nước mắt cũng sẽ không thể bị người khác nhìn thấy. Vừa rồi thời điểm Cẩm Phàm hướng về phía cô cười, cô lại càng nhớ đến Âu Văn Phú,. Âu Văn Phú cũng từng hướng về phía cô cười như vậy! Nụ cười của anh tươi tắn và ấm áp, làm cho người ta khó có thể quên được. Nhưng mà nghĩ đến Âu Văn Phú trong lòng của Xuân Nguyệt lại dậy lên một hồi đau đớn không rõ lý do, hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên. Ở trong nhà Xuân Nguyệt vẫn luôn luôn quạnh quẽ cô đơn, Chỉ có thời điểm Âu Văn Phú ở cùng, cô mới có một chút hơi thở của người đang sống, Nhưng mà bây giờ Âu Văn Phú đã đi rồi, mỗi lần trở về trong nhà Xuân Nguyệt cũng không nhịn được mau chân đi đến xem căn phòng mà Âu Văn Phú đã từng ở. Cô kỳ vọng khi mình đẩy cánh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play