Vũ Thiên lườm Mục Vũ Lam một cái, đẩy tay của Mục Vũ Lam ra liền đi vào trong nhà.

     Vừa vào đến cửa nhà, hai người đã liền nhìn thấy ông cụ Mục đang ngồi ở trên ghế bành. Mục Vũ Phi lo sợ lên tiếng gọi "Ông nội". Thế nhưng mà phản ứng của ông cụ Mục lại xảy ra ngoài dự liệu của cô. Ông cụ Mục vẫn nhắm mắt lại như cũ, tựa như là không hề nghe được tiếng chào hỏi của Mục Vũ Phi vậy. Chỉ có điều, từ trong khóe mắt của ông cụ có một giọt nước mắt chảy xuống.
     Ông cụ Mục dường như có ý muốn trừng phạt Mục Vũ Phi, nhưng mà cũng không biết vì sao, từ lúc ông cụ nghe thấy tiếng chào nghe đầy sự tủi thân của cô cháu gái của mình, trong lòng ông đột nhiên tràn đầy sự chua xót.

     Mục Vũ Phi đi đến bên người ông cụ Mục, đưa tay vòng lấy cổ của ông nội, vùi mặt ở trên bờ vai của ông, nhẹ giọng chào ông: "Ông ơi, cháu đã trở về."

     Ông cụ Mục đưa tay vuốt vuốt lên mái tóc của cháu gái, rồi sau đó lại nhẹ nhàng khẽ vỗ vỗ lên gương mặt của Mục Vũ Phi, thở dài một tiếng, nói: "Ông đã nghĩ rằng, cháu không thể nào sẽ tha thứ cho chúng ta."

     Mục Vũ Phi không sao nén nhịn được nước mắt, nói đầy vẻ áy náy: "Thực xin lỗi, ông nội, là cháu đã sai lầm rồi."

     Không muốn gọi mẹ Mục ra, ông cụ Mục cười chua xót, nói: "Cháu gái ngốc của ông, cháu đã phải chịu khổ rồi!"

     Mẹ Mục nghe được tin con gái mình đã trở lại, từ phòng bếp vọt ra như một cơn gió, miệng quát nạt ầm ĩ: "Con nhóc chết tiệt kia, con còn dám trở về nữa sao!" Lời vừa nói ra, người liền đã muốn xông đến bên người Mục Vũ Phi rồi. Vũ Thiên đưa tay cản lại mẹ vợ của mình, cười nói: "Mẹ, thân thể của Phi Phi không được khỏe lắm, ngài xuống tay nhẹ một chút." Tiếp sau đó Vũ Thiên liền buông tay xuống, ý bảo mẹ Mục tùy ý nhẹ nhàng. Mẹ Mục nghe thấy thân thể của Mục Vũ Phi còn chưa được coi như quá khỏe kia, không còn tức giận giống như vừa mới rồi nữa, nước mắt chảy ra, liền ôm Mục Vũ Phi vào trong ngực, miệng nói: "Bảo bối của mẹ, con đã phải chịu khổ rồi! Là mẹ đã có lỗi với con. Nếu như năm đó mẹ kiên trì nhẫn nại hơn một chút, thì như vậy con cũng sẽ không cần phải chịu nhiều khổ sở như vậy rồi !"

     Vẻ mặt của Mục Vũ Phi giống như là bị co rút lại vậy. Thì ra, chiêu số của Vũ đại thiếu đã nói trước khi tới đây, chính là lời nói kia để bảo vệ an toàn của cô chăng? Cái người này, khi nói dối như vậy mà mặt cũng không hề đỏ hồng xấu hổ? Mục Vũ Phi lúng túng ho khụ khụ, cũng đành chỉ có thể diễn theo lời nói dối kia của Vũ đại thiếu kia mà thôi.

     Mẹ Mục khóc nức nở. Bà vẫn luôn luôn cảm thấy áy náy, dù sao năm đó bà và mẹ Vũ đều kiên trì nói, nên để cho Mục Vũ Phi có một câu trả lời thỏa đáng nhưng mà lời nói của phụ nữ, làm sao có người đàn ông nào chịu nghe như vậy? Vì thế hai bà mẹ chỉ còn thiếu chút nữa thì đã trở mặt với mọi người trong nhà rồi ! Sau này, sau khi Mục Vũ Phi rời đi rồi, trái tim của mẹ Mục cũng tựa như đã bị tan nát rồi. Bà vẫn luôn luôn ở hối hận rằng, bản thân mình lúc trước không chịu kiên trì, làm hại con gái phải luôn luôn đắm chìm ở trong cơn đau xót bị mất con không có cách nào tự kềm chế.

     Bối Bối cau mày lôi kéo quần của Vũ Thiên, nói vẻ mất hứng nói: "Bà ngoại trước kia nói chúng con mới là tiểu bảo bối của bà mà! Vì sao khi mẹ trở về, thì mẹ liền trở thành tiểu bảo bối của bà như vậy hả ba? Chúng con bây giờ cũng dã trở thành không phải là tiểu bảo bối của bà nữa rồi hả ba?"

     Mẹ Mục hãy còn đang khóc không ngừng, bị câu hỏi kia của đứa nhỏ quấy rầy, liền lại nở một nụ cười. Bà vừa khóc vừa cười đấm nhẹ  mấy quyền lên bả vai Mục Vũ Phi, rồi sau đó càng ôm siết Mục Vũ Phi vào trong lòng.

     "A, hóa ra cô chính là Mục Vũ Phi!" Hải Linh hậu tri hậu giác liền bật kêu ra tiếng kinh ngạc. Trước kia Hải Linh vẫn luôn luôn được mọi người trong nhà nói nghe rằng, trong nhà họ Mục có một điều cấm kỵ, nên cô liền không thể liên hệ ra người ấy chính là Mục Vũ Phi. Mà Hải Linh cô cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra, chính là có một lần, sau khi Mục Vũ Lam uống nhiều quá, thì từ tình huống đó cô mới được nghe và biết được chuyện này từ chính trong miệng anh. Nhớ năm lại đó Hải Linh vẫn còn rất kính nể người phụ nữ kỳ tài dám yêu dám hận này!

     Trước mặt Mục Vũ Lam bỗng nhiên tối sầm lại, thiếu chút nữa liền té xỉu. Người đang sắp sửa trở thành cô dâu của anh kia, giống như có chút thiếu dây thần kinh a. . .

     Mẹ Mục thấy Vũ Thiên luôn luôn vẫn còn đứng ở nơi đó với hai con trai của mình, vội vã lôi kéo Mục Vũ Phi đi đến ngồi trên so phaa. Vũ Thiên dắt tay ông cụ Mục đứng dậy. Ông cụ Mục giữ lấy cổ tay lạnh lẽo của Vũ Thiên, ý vị thâm trường nói: "Các cháu được như bây giờ thật không dễ dàng, tốt nhất có thể sống dài lâu một chút! Sợ là Phi Phi không thể chấp nhận chuyện mất đi con trai rồi, giờ lại còn phải chịu nối thống khổ bị mất đi cháu nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play