Các quân tẩu đều kinh hãi đến mức cằm đều sắp rớt xuống dưới rồi! Các cô luôn luôn đều không biết là Vũ Thiên đã có cô dâu, vẫn còn tưởng rằng anh là một ba ba độc thân. Cho nên, các gia đình có con gái xinh đẹp đều nghĩ muốn ước gì có thể giới thiệu cho Vũ Thiên.

     Vũ Thiên sau khi Mục Vũ Phi đến quân khu, thì chỉ một phút đồng hồ sau là anh đã biết. Vũ Thiên do dự không biết có nên trở về hay là không. Thế nhưng mà nhân viên bảo vệ của anh lại vẫn dùng một loại thái độ giống như muốn nói mà lại thôi đối với anh, khiến cho Vũ Thiên cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì không phải là biện pháp hay. Anh kéo bước chân nặng nề, trầm trọng bước trở về khu nhà trọ của sĩ quan. Dọc theo đường đi, người quen biết anh đều ào ào đến tiếp đón cùng anh, tỏ thái độ cực kỳ hâm mộ, hỏi anh làm thế nào lại cưới được một cô vợ xinh đẹp như thế.

     Vẻ mặt của Vũ Thiên lại càng thêm đen sì rồi. Tuy rằng anh có mưu đồ đẩy Mục Vũ Phi cho người khác, nhưng mà khi nghe thấy từ trong miệng người khác những lời ca ngợi đối với người phụ nữ của, thì có thể nói..., trong lòng anh phi thường thấy không thích.

     Mục Vũ Phi cùng bọn nhỏ đang ở trong nhà ăn lẩu. Hai bảo bối nhìn thấy ba ba đã trở lại, liền cao hứng lôi kéo chéo áo của Vũ Thiên, để cho anh ngồi xuống. Bọn trẻ đã thật lâu không cao hứng như vậy, Vũ Thiên cũng không đành lòng cự tuyệt đối với bọn trẻ, liền ôm cả hai đứa nhỏ, ngồi xuống.

     Mục Vũ Phi chống cằm nhìn Vũ Thiên hơn nửa ngày, rũ mắt xuống nói vẻ tự giễu: "Em cảm thấy là em thuộc loại người tự tìm ngược, nhưng mà em lại cam tâm tình nguyện. Vũ Thiên, em sẽ không một mực theo đuổi ngược anh như vậy. em cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Thế nhưng mà hiện tại em không nghĩ sẽ buông tha cho anh. Nếu quả như có một ngày em thật sự bị anh từ chối thời điểm thương tâm như vậy, em xin hứa thật sự sẽ buông tha cho tình yêu giữa hai chúng ta."

     Thấy Vũ Thiên trầm mặc, Mục Vũ Phi lại nói tiếp: "Em không biết là anh  đã căn cứ vào nguyên nhân gì, mà nghĩ muốn rời xa khỏi em cùng bọn nhỏ. Nhưng mà em nghĩ, em muốn bù đắp lại cho anh cùng bọn nhỏ. Em muốn được lưu lại ở bên cạnh anh. Anh còn nhớ hay không, anh đã nói chúng ta phải “sinh đồng huyệt tử đồng khâm” (*), cho nên cho dù có chết, anh cũng phải chết ở bên người em cùng hai đứa nhỏ!"

(*) Sinh đồng huyệt tử đồng khâm: Sinh cùng huyệt (cùng một nơi), chết cùng khâm liệm chung một tấm vải. Ý nói suốt đời gắn bó bên nhau.

     Đôi con ngươi đen nhánh của Vũ Thiên nhìn thẳng tắp vào Mục Vũ Phi. Anh luôn luôn cho rằng, vì cuộc hôn nhân của anh cho nên đã tạo thành nguồn suối thống khổ cho cô. Vũ Thiên anh không thể cho Mục Vũ Phi hạnh phúc mà cô mong muốn. Hơn nữa, hiện tại thân thể của anh cũng không cho phép anh ích kỷ. Vũ Thiên muốn về sau này thời điểm không có anh, thì Mục Vũ Phi cũng có thể vui vẻ.

     "Ba ba, " Bối Bối ôm lấy cổ của Vũ Thiên thưa dạ hỏi: "Hai bảo bối chúng con về sau có phải là chỉ có thể có ba ba, hoặc là chỉ có thể có mẹ mà thôi không ạ? Chúng con sẽ không thể được sống cùng với ba mẹ, không được ở cùng nhau giống như những đứa trẻ bình thường khác hay không ạ?"

     Trong lòng Vũ Thiên cực kỳ đau xót. Anh gắt gao ôm hai đứa nhỏ ở trong lòng bản thân. Mục Vũ Phi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng thấy xót xa không thôi. Ở trong túi áo của cô có cất một tờ giấy bác sĩ chẩn đoán bệnh. Thời điểm Mục Vũ Phi lấy tờ giấy này từ trên bàn trong thư phòng của Vũ Thiên, trước mặt cô bỗng tối sầm lại. Cô ngã ngồi xuống trên mặt đất, ôm lấy tờ giấy chẩn đoán bệnh kia vào trong ngực, đè nén lại tiếng khóc, chỉ sợ hai đứa con của mình sẽ nghe được. Mục Vũ Phi luôn luôn đều không biết tình hình ở nhà trong hai năm cô rời đi này, Vũ Thiên thế nhưng đã gặp phải nhiều sự thống khổ như vậy. Không chỉ có trái tim của anh, còn có thân thể anh nữa. Cô thật sự là một người vợ rất không hoàn thành trách nhiệm. Mục Vũ Phi liếc mắt ra hiệu đối bọn nhỏ. Hai bảo bối lập tức đã nói là cần  đi gặp một chú bộ đội nào đó, sau đó liền chạy ra ngoài như gió. Mục Vũ Phi đứng dậy đi đến bên người Vũ Thiên, ôm lấy cổ của anh, ngồi xuống trong lòng anh.

     Vũ Thiên cảm giác được nơi cổ của mình chợt lạnh. Mục Vũ Phi thế nhưng lại đã khóc!

     "Chồng à, anh không đuổi em cùng với hai đứa nhỏ đi nữa được không? Em biết là em đã sai lầm rồi! Anh hãy để cho mẹ con em ở lại đi. Mặc kệ là chuyện gì, em đều muốn được ở cùng bên cạnh anh, em không bao giờ bỏ đi nữa đâu!" Mục Vũ Phi nghẹn ngào cầu khẩn.

     Vũ Thiên thở dài một hơi ôm chặt lấy Mục Vũ Phi. Vũ Thiên thấy khó chịu nhất, chính là khi nhìn thấy Mục Vũ Phi thương tâm khổ sở. Trước kia đã như vậy, hiện tại cũng thế.

     "Phi Phi, năm đó là anh không đúng, đã để cho em phải chịu khổ rồi."

     Mục Vũ Phi khóc càng dữ dội hơn! Rõ ràng là cô đã sai, vậy mà Vũ Thiên vẫn luôn lặng lẽ bao dung cô, còn gánh vác hết thảy tất cả mọi chuyện cho cô. Mục Vũ Phi cô luôn luôn đều không biết, hóa ra chính mình lại được hạnh phúc như thế, hạnh phúc đến mức làm cho người ta phải hâm mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play