Mỗi tuần lễ Lôi đều sẽ trở lại nhà mẹ đẻ, sống cùng với mẹ của cậu vào ngày Chủ nhật. Mục Vũ Phi cũng đã từng gặp cậu bé này vài lần. Đứa nhỏ thật đáng yêu, hơn nữa ở cùng với Mục Vũ Phi cực kỳ quen thuộc. Chính bản thân Mục Vũ Phi cũng đã từng có con rồi. Cho nên, đối với đứa nhỏ cô có một loại tình cảm mẹ con trời sinh, cô cũng có chút nhớ Lôi rồi. Nhưng mà đi ra ngoài ăn đại tiệc cái gì đó, Mục Vũ Phi vẫn là không muốn. Bữa ăn như vậy không chỉ có lãng phí tiền mà còn ăn không đủ no. Tiêu tiền thuần túy như vậy đúng là tự tìm tội để chịu!
"Hay là hai cha con nhà anh tới nhà của tôi đi! Tôi sẽ làm bữa cơm cho hai cha con nhà anh ăn, bất quá thức ăn là do hai cha con nhà anh mua!" Mục Vũ Phi cau mày đề nghị.
Dany lại cười khổ. Hàng tháng anh đều trả cho Mục Vũ Phi rất nhiều tiền lương, kết quả mời ăn một bữa cơm còn phải bị trả tiển đồ ăn thế này! Người phụ nữ này thật đúng là rất so đo.
Đại bộ phận hướng dẫn viên du lịch làm trong Công ty du lịch này đều là nữ giới. Một số các cô gái trong đó đều có ôm trong lòng tình cảm tốt đẹp đối với cấp trên. Thế nhưng mà thủ trưởng lại dường như chỉ có thân cận đối với Mục Vũ Phi, làm cho các cô gái kia không khỏi sinh lòng đố kị. Chỉ có số ít vài cô gái là có giao hảo cùng Mục Vũ Phi. Số còn lại đều ôm trong lòng những địch ý nồng đậm. Lúc này thấy hai người muốn cùng đi ăn tối, trái tim của các cô đều run rẩy hết cả rồi.
Monica là một cô gái Pháp có dáng người nóng bỏng, cô ta luôn luôn nhằm vào Mục Vũ Phi. Mỗi lần Dany nói chuyện với Mục Vũ Phi, cô gái Monica này lại mím môi mím miệng lại mạnh hơn. Lúc này thấy Dany chủ động mời Mục Vũ Phi như vậy, mà Mục Vũ Phi lại mời hai cha con Dany đến trong nhà mình, thì không khỏi âm thầm cắn răng.
Monica thay đổi lại sắc mặt, mang một gương mặt đầy nhiệt tình đến gần hai người, chống hai tay ở trên bàn, áp thấp người xuống. Bộ ngực đồ sộ to lớn của Monica quả thực đều đã sắp nhảy bổ ra khởi chiếc áo ngắn T-shirt của cô ta ra ngoài rồi: "Mục, ngày mai sẽ là Carnival rồi đó. Cô lại còn phải đưa đoàn đi nữa, thật là vất vả quá thôi. BOSS, ngài cũng là thực không có tình nghĩa gì cả, mời một bữa cơm thôi mà đã nghĩ xua đuổi cô ấy đi rồi hả ?"
Nghe được sự hờn dỗi của Monica, Dany liền nhíu nhíu mày lại, gần như không thể nhận ra, nhưng mà vẫn cười hỏi lại: "Vậy thì cô cảm thấy tôi nên làm thế nào mới tốt nhỉ?"
Monica tựa như là nhận được sự cổ vũ vậy, liền cười duyên lôi kéo Mục Vũ Phi, dùng bộ ngực gạt cánh tay của cô ra, nói: "Ngày mai đã là Carnival rồi, nhưng mà Carnival ở Venice này đã bắt đầu vào buổi tối một ngày trước đó rồi! BOSS không bằng ngài theo chúng tôi đi xem trường hợp náo nhiệt này đi."
Mục Vũ Phi làm sao mà không biết suy nghĩ của Monica lúc này là như thế nào. Cô cũng không muốn sinh sự, liền nghiêng đầu nhìn Dany ra vẻ ao ước.
Dany thấy hình dạng của Mục Vũ Phi như vậy, liền hiểu lầm thành cô cũng rất muốn tham gia cuộc náo nhiệt này, liền xoay người lại nói với mọi người: "Tối hôm nay tôi bỏ vốn, mọi người cùng nhau đi xem không khí vu vẻ náo nhiệt này đi."
Mọi người cùng hoan hô dừng không được.
Venice kỳ thực được coi như là một thành phố không có bóng tối. Trời vừa tối đèn đuốc liền sáng trưng, cho rằng ngày hôm sau chính là lễ hội Carnival rồi, mọi người liền ào ào mang theo mặt nạ đi lên đầu đường, trên đường đi vừa múa vừa hát. Dany cũng dẫn theo Lôi đi tới. Lôi vừa nhìn thấy Mục Vũ Phi liền hoan hô rồi bổ nhào vào trong ngực Mục Vũ Phi, đưa ra khuôn mặt nhỏ nhắn, hi vọng được Mục Vũ Phi hôn mình. Trẻ con ở nước ngoài cũng sẽ không bao giờ thân cận cùng người khác như thế. Nhưng mà Mục Vũ Phi khi lần đầu tiên nhìn thấy Lôi, cô liền không nén nhịn được mà ôm thân thể nho nhỏ của cậu bé, hôn lên khuôn mặt bụ bẫm non mềm của cậu bé. Lôi mặc dù còn nhỏ, nhưng mà được mỹ nhân ôm như vậy thì vẫn thật rất hưởng thụ. Nhất là ở trên người Mục Vũ Phi có một loại hương vị dễ ngửi, làm cho cậu bé không tự chủ được mà muốn thân cận với cô.
Một bên muốn Mục Vũ Phi hôn mình, một bên cu cậu còn nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ: "Mục à, tương lai cô không cần thay đổi già đi nhé, bằng không cháu sẽ không cho cô hôn nữa đâu!"
Mục Vũ Phi bị lôi nói đùa đến dở khóc dở cười. Cô vươn tay phải lên nhéo nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé. Lôi cười hì hì lại chạy vọt đến phía sau Dany, thè đầu lưỡi ra, làm quỷ mặt đối với cô.
Dany buồn cười vừa bảo vệ đứa nhỏ, vừa ho khụ khụ cố nín cười, nghiêm túc nói với Mục Vũ Phi: "Mục, không phải là cô đã nói rồi sao, nhéo mặt đứa nhỏ nhiều như vậy thì gương mặt sẽ bị biến thành bánh bao đó!"
Mục Vũ Phi trợn mắt nhìn lại Dany, túm lấy Lôi vào trong lòng bế cu cậu lên, âm trầm cười hỏi: "Nếu như cô già đi, có phải là cháu sẽ liền không thích cô nữa hay không?"
Lôi bị lời nói của Mục Vũ Phi hù dọa liền co rúm lại một cái. Cu cậu ôm lấy cổ của Mục Vũ Phi, ngọt ngào nói như lấy lòng: "Sẽ không đâu ạ. Cho dù là Mục có biến thành một bà lão tám mươi tuổi rồi, gương mặt có nhiều nếp nhăn thì cháu vẫn chỉ yêu thích Mục nhất thôi !"
Nhìn thấy sự giao lưu thân thiết giữa hai người bọn họ, Monica răng bạc nghiến chặt đến sắp bị cắn nát. Cô ta chính là không muốn để cho hai người bọn họ ở chung một chỗ với nhau, nhưng mà bây giờ lại vượt ra khỏi khả năng nắm trong tay của cô ta rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT