Tình yêu con của Mục Vũ Phi từng chút từng chút một, cũng không biết từ lúc nào đã sớm thẩm thấu tới bọn nhỏ, suy nghĩ cũng trở nên trưởng thành sớm hơn. Bọn trẻ đã từng đã phát nguyện lời thề, nhất định phải để cho mẹ của mình được trải qua những ngày lành tháng tốt. Sẽ không cho phép bất cứ người nào bắt nạt mẹ. Thế nhưng mà là bọn trẻ thấy bản thân mình đã trưởng thành quá chậm/ Mục Vũ Phi thậm chí đã không thể đợi được đến ngày hai anh em bọn chúng lớn lên, thì một ngày nào đó liền đã rời đi đầy thương tâm như vậy. Bọn trẻ thật sự tự trách mình thật sâu, thật nhiều.
Vũ Thiên không chỉ một lần nhìn thấy hai đứa con trai của mình trốn vào ở trong góc nhà, đôi mắt mở to, vành mắt đỏ ửng, cố gắng nén nhịn nước mắt xuống, Vũ Thiên liền cảm giác trái tim của mình đều như đã tan nát.
Bọn nhỏ từng đã thưa dạ hỏi với anh, liệu mẹ sẽ còn trở về nhà nữa hay không \? Một khắc kia ánh mắt của Vũ Thiên liền trầm xuống. Thực sự anh không nghĩ muốn lừa gạt bọn nhỏ, lại giống như lời thề son sắt khi xưa đảm bảo chứng nhận, mẹ rồi sẽ trở về. Chờ đến khi miệng vết thương trong lòng của mẹ đã khép lại rồi, thì mẹ cũng sẽ trở lại nhà thôi. Bọn nhỏ vốn dĩ rất tin tưởng ba ba của mình, bọn chúng tin tưởng vào lời nói của ba ba. Cho nên bọn họ quyết định cần phải nỗ lực lớn lên, chờ mẹ lúc trở lại bọn chúng đã có thể bảo vệ được cho người mẹ của mình.
Số rất ít người biết đến tình hình của Mục Vũ Phi cũng rất trầm mặc. Bọn họ cũng không dám nhắc tới Mục Vũ Phi nữa. Tuy rằng bọn họ đều đều biết đến Mục Vũ Phi đã phải chịu biết bao nhiêu khổ sở, phải nhận lấy biết bao nhiêu tội, tâm linh gặp phải bao nhiêu tổn thương, trong lòng của bọn họ cũng không phải không đau. Thế nhưng khi bọn họ nhìn đến sự cô đơn của ba cha con nhà họ Vũ, bọn họ đều trầm mặc. Mọi người vẫn luôn hiểu rằng vì mình đã làm sai chuyện nên cần phải trả giá thật nhiều. Thế nhưng mà nhà họ Vũ lần này đã phải trả giá quá cao quá lớn. Vũ Thiên cùng bọn nhỏ ngày càng trở nên trầm mặc, khiến cho lòng của bọn họ đều như bị vặn xoắn lại.
Bởi vì Mục Vũ Phi rời đi, nên thành phố A xem như phong vân biến sắc rồi. Ông cụ Hứa thoái ẩn, Hứa Khiết tiếp nhận quản lý, về sau học được sự khiêm nhường. Hai chị em Lý Ngọc Thục, Lý Ngọc Nhiêu kia, bởi vì đã từng hiệp trợ với Lâm Bình Sinh mà bị hung hăng sửa trị một phen. Vũ Thiên không quản chỗ dựa của các cô là người nào, chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt trong lòng của anh thì người đó liền đều phải bị tiêu diệt. Lý Ngọc Nhiêu vẫn cho là bản thân mình ở bên người họ Tang kia, thì là thiên hạ vô địch rồi. Thế nhưng mà hiện thực liền đã cho cô ta một đả kích cực kỳ nghiêm trọng. Mặc kệ cô ta có phải là người được người kia cưng chiều nhất hay không, thì Lý Ngọc Nhiêu cũng vẫn vĩnh viễn không phải là chính thất. Người nhà họ Tang sẽ không bao giờ trở mặt với nhà họ Vũ bởi vì một người như cô ta. Đương nhiên, nhà họ Tang cũng không dám! Mà Vương Doãn Đức biết rõ tính nết của Vũ Thiên rồi, đến lúc này đây, việc Mục Vũ Phi bỏ đi như vậy, thật sự là đã tạo ra cho anh ta một sự đả kích quá lớn. Vũ Thiên thì giống như đã sắp phát điên lên mất rồi. Cho nên mọi người đều giống như đã đạt thành một nhận thức chung với nhau, mặc kệ để cho Vũ Thiên xử lý Lý thị. Mặc kệ Vũ Thiên ép buộc Lý thị thành cái dạng gì, thì cũng chỉ lặng yên giúp đỡ một tay, mà không đi khuyên can. Bọn họ cũng đều biết, Vũ Thiên cũng đã rất khổ rồi.
Đáng thương ở đây chính là tộc trưởng Lý thị, ông ta gần như là vẫn còn đang ngủ liền bị người ở trong tộc mạnh mẽ kéo cổ dựng dậy, nói cho ông ta biết nhà họ Lý đã bị phá sản. Cả đám người bọn họ cũng đều bị đuổi ra khỏi thành phố A. Lý Ngọc Thục và Lý Ngọc Nhiêu biết được tin tức này gần như đều muốn chết ngất. Các cô cầu xin từng người một, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn hai chị em cô ta chỉ như là thương hại, mà nói cho các cô biết, thật ra là các ô đã không liệu sức của mình, khi không lại muốn đi chọc vào người mà không lượng được sức lực của mình. Các cô cũng từng nghĩ tới việc đi cầu xin Vũ Thiên. Nhưng mà Vũ Thiên sớm bắn tiếng trước rằng, nếu hai chị em các cô mà còn không biết điều, anh sẽ không để ý mà khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Lý đang ở trước mắt anh đây, biến mất triệt để. Cuối cùng các cô cũng chỉ có thể thu thập rắc rối, rồi bỏ của chạy lấy người, lưu lại một hối hận.
Phàm là những người đã từng phát sinh ra những chuyện với Mục Vũ Phi, đều bị Vũ Thiên chỉnh đốn sâu sắc, thủ đoạn sắc bén làm cho người ta giận sôi. Anh tựa như một bậc vương giả cao cao tại thượng làm cho người ta không nhịn được mà ngưỡng mộ, mà tán thưởng. Nhưng mà bất cứ ai cũng không có thể bù đắp được sự trống trải và mất mát trong lòng anh. Sau khi đối diện với vấn đề của Mục Vũ Phi, đến cuối cùng Vũ Thiên cũng đã liền bị mất đi khí chất của đại thần ngày trước. Giờ đây anh đã biến thành một người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, đầy hối hận, bất đắc dĩ, ưu thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT