Khang Từ không sao nén nhịn được mà để nước mắt chảy xuống, cầu khẩn Vũ Thiên có thể buông tha cô ta một mạng. Từ nay về sau cô ta nhất định sẽ sống đàng hoàng tử tế không bao giờ còn dám gây sự với Mục Vũ Phi nữa.
Vũ Thiên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đứng dậy đi tới bên cửa. Giọng nói của anh rất lạnh lẽo, lạnh đến mức tựa như có thể làm cho trái tim của Khang Từ đông cứng lại: "Nếu cô biết điều này sớm sẽ như vậy, lúc trước tại sao cô lại làm như thế? Đứa con của tôi đã không còn nữa rồi."
Anh xoay người đi ra khỏi cửa, không hề để ý tới Khang Từ đang kêu khóc ở trong phòng. Vũ Thiên anh quả quyết lạnh lùng tuyệt tình như thế, Khang Từ yếu ớt ôm lấy hai cánh tay của mình khóc hu hu. Khang Từ có cảm giác thân thể của mình càng ngày càng lạnh, thần trí cũng càng ngày càng xa cách mình. Đến lúc này thì Khang Từ đã thật sự hối hận rồi. Nếu biết được sự tình sẽ biến thành như vậy, cô ta thà rằng nhẫn nhịn xuống sự tức giận, cái miệng bớt ác độc đi, thì cũng sẽ không làm cho bản thân mình bị lâm vào tuyệt cảnh này. Nhưng mà đến bây giờ, cô ta có thể có cơ hội này nữa được sao?
Khang Từ cười thê thảm dựa vào vách tường, rốt cục tiếng cười cũng dần dần mỏng manh, hô hấp cũng dần dần dừng lại. . .
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh rất tốt, mọi người ở bên ngoài không nghe được hết thảy âm thanh ở bên trong. Sắc mặt của Vũ Thiên âm trầm nhìn người nhà họ Khang không nói chuyện. Nếu có thể, anh quả thực là rất muốn tiêu diệt hết toàn bộ bọn họ.
Khang Dĩ Hoài cắn chặt răng, rốt cục nổi lên dũng khí nói với Vũ Thiên: "Vũ thiếu, chị gái của tôi đã làm những việc không đúng, ngài giao lại cho tôi có được không? Tôi bảo đảm về sau này chị ấy sẽ không còn tiếp tục sinh sự nữa. . . Chỉ cầu ngài để cho cô ấy được sống."
Vũ Thiên khoang hai tay lại, hơi dựa người ở trên tường, cười lạnh hỏi: "Đến ngay cả cha của cậu cũng đã không thể nào bảo đảm được nữa là… cậudựa vào cái gì có thể bảo đảm được đây?"
Tuy là nói lời như vậy, nhưng mà Vũ Thiên lại khó nén được cảm xúc tán thưởng loại tình cảm này. Tuy rằng Khang Từ không đáng tin, nhưng mà người em trai này của Khang Từ vẫn là một người thật thiện tâm. Mặc dù nói kế thừa gia nghiệp có chút khó khăn, nhưng mà nhân phẩm của cậu ta không thành vấn đề.
Cha Khang cũng cảm hoài vỗ vỗ bả vai của con trai, trong lòng lại vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy vui mừng. Ông ta chưa bao giờ làm tròng trách nhiệm của một người cha, thế nhưng mà đứa nhỏ lại được giáo dục cực kỳ tốt như vậy, xem ra ông ta thật sự là một người cha rất không xứng chức.
"Vũ thiếu, căn cứ theo ước định, lần này có thể không nên làm liên lụy đến nhà họ Khang được không?" Cha Khang hỏi vẻ chua sót.
Vũ Thiên không nói năng gì, chính là thở dài một hơi, nói: "Ông hãy chuẩn bị hậu sự cho Khang Từ đi."
★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Vũ Phượng Kiều và Lâm Bình Sinh đều bị đưa về trong nước. Bọn họ một người là tội phạm quốc gia, một người là có liên quan đến chuyện gia đình của anh. Cho nên Vũ Thiên liền giao lại Lâm Bình Sinh cho quốc gia, còn Vũ Phượng Kiều thì anh đưa về nhà họ Vũ. Bởi vì bất kể như thế nào, Vũ Phượng Kiều cũng vẫn từng đã là người của nhà họ Vũ, phải để cho người nhà họ Vũ bọn họ tự tay giải quyết.
Thời điểm Lâm Bình Sinh bị giam giữ chính là không cho phép bất luận người nào gặp mặt với ông ta. Thế nhưng Lâm Uyển lại thông qua mối quan hệ đặc thù để được đến thăm cha mình một lần. Hai cha con chỉ nhìn nhau chẳng nói gì, cuối cùng đến lúc đi rồi, Lâm Uyển mới nói với Lâm Bình Sinh, mẹ của cô ta, sau khi Lâm Bình Sinh mất tích liền lâm bệnh không dậy nổi nữa rồi.
Lâm Bình Sinh nhìn khuôn mặt đầy ghẻ lạnh của con gái mình, trong miệng đầy chua xót, không thể phát ra âm thanh nào. Lúc trước cũng vì ông ta muốn trả thù nhà họ Vũ, cho nên cũng không có lo lắng đến vợ và con gái mình sẽ lâm vào tình cảnh như thế nào. Thời điểm Lâm Bình Sinh phản quốc, phải trốn đi nước ngoài cũng không hề thông báo gì cho vợ con của mình. Lâm Bình Sinh có thể tưởng tượng được vợ con của mình sau khi ông ta bỏ trốn đi sẽ phải trải qua cuộc sống bị chỉ trỏ như thế nào. Đây không phải là chuyện mà một người bình thường có thể tiếp nhận được.
Lâm Bình Sinh nghĩ tới người vợ của chính mình. Người vợ của ông ta vẫn luôn là một người phụ nữ giữ khuôn phép, chưa bao giờ tranh chấp cùng người khác, đối với người nào cũng đều giữ gìn hòa khí. Hơn nữa ở nhà, bà ôm đồm toàn bộ công việc trong gia đình. Lâm Uyển chính là một mình bà tân tân khổ khổ từng chút nuôi lớn lên. Hiện tại, người phụ nữ này lại bởi vì ông ta mà ngã bệnh, trái tim của Lâm Bình Sinh đều run rẩy rồi. Những hình ảnh cuộc sống ấm áp cùng với vợ con trước kia lần lượt hiện ra trước mắt, Lâm Bình Sinh không nén nhịn được những giọt nước mắt tuôn ra đầy mặt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT