*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Thiên có một loại dự cảm cực kỳ không tốt. Anh có cảm giác, cảm thấy Mục Vũ Phi lúc này giống như là một luồng gió mát, tùy thời cũng có thể rời xa anh mà bay đi. Anh gắt gao ôm lấy Mục Vũ Phi, nói cầu xin: "Phi Phi, đáp ứng với anh, không nên rời khỏi anh."
Mục Vũ Phi ngửa đầu nhìn lên trần nhà trắng như tuyết một mảnh, đột nhiên liền nở nụ cười, "Anh có biết không, thời điểm em bị rơi vào trong hồ nước, em cũng đã từng nói một câu như vậy: Con à, đáp ứng với mẹ nhé, con sẽ không rời khỏi mẹ."
Nhưng mà đứa nhỏ vẫn đã không còn, cô cũng không thể nào có thể đáp ứng với Vũ Thiên. Cuộc sống như thế đối với cô mà nói, thực sự quá mệt mỏi. Không phải là Mục Vũ Phi không quan tâm đến hai đứa con bảo bối của mình. Hai đứa trẻ kia đã lựa chọn sinh ra ở trong nhà họ Vũ, sẽ gánh vác phần trách nhiệm này. Mà Mục Vũ Phi cô, trước kia tuy rằng cũng đã quá mỏi mệt, thế nhưng một lần này, khi đứa nhỏ rời đi, đã làm cho cô triệt để không còn dũng khí để trải
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT