Vũ Thiên sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt híp lại liền nhớ lại đến Lý tiểu Thi. Xem ra Lý tiểu Thi chỉ là một người trong số những người đó. Hẳn là đã có không ít người rất thích ức hiếp hai đứa nhỏ đáng thương không có cha kia.

     "Chú, nhìn mặt chú rất đáng sợ đấy ạ." Cố Bảo Bảo liền nhéo lên mặt Vũ Thiên mặt. Vũ Thiên tự biết là mình đã bị luống cuống, vội vã trở nên ôn hòa, cười cười đối với Cố Bảo Bảo.

     Cố Bảo Bảo thấy Vũ Thiên nở nụ cười, lại mất hứng như cũ, nói: "Chú thực là rất xấu! Bảo bối phải cùng nhau góp tiền thật vất vả, vậy mà chú cũng không tới thăm chúng cháu."

     "Bảo bối cùng nhau góp tiền để làm cái gì?" Ông cụ Vũ hỏi lại, vẻ không hiểu.

     Cố Bối Bối níu chặt lấy râu của ông cụ Vũ nói vẻ đắc ý: "Hai bảo bối chúng cháu rất lợi hại nhé, có thể để dành được tiền, để trả tiền xe đi đến thăm chú đấy ạ."

     Vũ Thiên liền nhàn nhạt nói: "Bọn nhỏ lần trước đã để dành tiền tiêu vặt để lấy tiền thuê xe đến thăm cháu. Nhà của hai đứa nhỏ điều kiện không được tốt lắm, cho nên mới phải để dành tiền thật lâu."

     Mẹ Vũ vừa nghe thấy hai đứa nhỏ vất vả, liền không khỏi len lén khẽ đưa tay lên quệt nước mắt. Nếu như mà cháu của bà làm giống như thế, bà nhất định sẽ tan nát cõi lòng.

     Vũ Thiên cảm giác được điện thoại di động của mình chấn động, không chút vội vàng, lấy điện thoại di động ra xem. Anh nhìn thoáng qua rồi để lại trở về, cười hỏi Cố Bảo Bảo: "Bảo bối lại nơi này vài ngày nhé, ở cùng với chú có được hay không?"

     "Bảo bối tuy rằng cũng rất muốn ở lại đây cùng với chú, nhưng mà mẹ sẽ nhớ hai chúng cháu." Cố Bảo Bảo nghiêng đầu nhíu mày nói vẻ khó xử.

     "Không sao hết, mẹ của các cháu đã nói với chú, các cháu có thể tại đây chơi vài ngày. Chú có thể mang các cháu đi khu vui chơi để chơi đùa." Vũ Thiên nói dụ dỗ.

     Cố Bảo Bảo và Cố Bối Bối túy lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng được đi đến khu vui chơi bao giờ. Lúc này, vừa nghe xong liền lập tức nhảy nhót không thôi, tức thời liền quyết định dính ở bên người Vũ Thiên.

     Ở nhà họ Vũ, mọi người đều đối xử với hai đứa trẻ rất thân mật, rất đúng mức. Hai đứa trẻ dần dần đã không còn câu nệ như lúc mới tới nữa. Cả hai đều hưng trí bừng bừng bắt đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh mình. Sau khi nhìn thấy bàn cờ vua, hai đứa trẻ liền hoan hô một tiếng sau đó bật tới, tiếp theo vẻ mặt trở nên nghiêm túc bắt đầu đánh cờ.

     Ông cụ Vũ nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ, liền đi đến đứng ở bên cạnh hai đứa trẻ để quan sát vẻ đầy hứng thú. Ông cụ Vũ sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ tuy rằng thủ pháp chơi có chút mới lạ, nhưng mà chiêu thức sắc bén rất có phong cách quý phái, thì ông cụ không nhịn được kinh ngạc, liền hỏi: "Bảo bối vậy mà lại biết chơi cờ vua hay sao?"

     "Vâng ạ, mẹ của bảo bối vẫn luôn luôn có dạy cho chúng cháu chơi cờ vua. Thế nhưng mà mẹ cháu thật xấu xa, chưa bao giờ để cho hai bảo bối chúng cháu thắng ạ." Cố Bối Bối nói xong lại cũng tiếp tục đắm chìm ở trong ván cờ.

     Tuy rằng là nói như thế, nhưng mà hai đứa trẻ chơi một hồi liền sẽ không còn hưng trí nữa. Cố Bối Bối thì lại càng không kiên nhẫn trực tiếp đặt xe ở tại đỉnh đầu chủ soái của Cố Bảo Bảo, rồi hô một tiếng "Chiếu tướng". Tiếp sau đó liền tựa vào ở trong lòng Vũ Thiên cười không kịp thở. Ông cụ Vũ nhìn thấy xe của Cố Bối Bối quẹo vô số vòng rồi mới " Chiếu tướng" như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, liền bật cười ra tiếng.

     Cố Bảo Bảo có tâm tư mẫn cảm nhất, nhìn thấy Vũ Ngôn không nói một lời nào, cứ đứng một mực ở trước cửa sổ sát đất. Cu cậu nhìn thấy biểu cảm đầy đau thương của Vũ Ngôn, trong lòng liền có chút khổ sở. Cố Bảo Bảo liền đi qua đặt bàn tay của chính mình tay vào trong tay của Vũ Ngôn, chu môi ra nhìn Vũ Ngôn.

     Vũ Ngôn cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm yếu của Cố Bảo Bảo ngồi xổm người xuống, xả ra một nụ cười tươi tắn, hôn hôn khuôn mặt của Cố Bảo Bảo hỏi Cố Bảo Bảo xem, như thế là thế nào.

     "Anh trai à, anh có chuyện gì vậy?" Cố Bảo Bảo nghiêng đầu hỏi.

     Vũ Ngôn lắc lắc đầu, nói vẻ đầy chua sót: "Anh trai không có chuyện gì cả đâu. Cục cưng đừng lo lắng."

     "Mẹ nói, không được gạt người!" Cố Bảo Bảo mất hứng kêu lên.

     Vũ Ngôn kinh ngạc nhìn Cố Bảo Bảo. Thực sự Vũ Ngôn cũng không nghĩ tới Cố Bảo Bảo vậy mà lại nhìn thấu được là mình đã nói dối. Nghĩ nghĩ một lúc Vũ Ngôn cũng cảm thấy rằng, mình lừa gạt một đứa trẻ như vậy là không đúng, liền kiên nhẫn nói với Cố Bảo Bảo: "Ba mẹ anh đã qua đời, cho nên anh rất khổ sở."

     Đầu óc liền mờ mịt rồi. Cố Bảo Bảo có chút nghi ngờ nhìn nhìn mọi người, sau đó quay đầu lại hỏi Vũ Ngôn vẻ không hiểu: "Ba ba của bảo bối không ở đây, nhưng mà bảo bối vẫn còn có mẹ. Cho nên cho dù bảo bối có bị người khác mắng, hai bảo bối chỉ cần ngồi im ở bên cạnh mẹ là liền thấy thỏa mãn ngay. Ba ba của anh trai mất, nhưng không phải là bên cạnh anh trai vẫn còn có nhiều người thân như vậy hay sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play