Dương Hoa Phong hụt hơi rồi. Anh ta vọt tới bên người Mục Vũ Phi liền muốn cùng cô liều mạng. Tuy nhiên, Dương Hoa Phong chỉ là một công tử bột phóng đãng, không chịu vào khuôn phép, mà Mục Vũ Phi lại là người do ông cụ Mục thật sự rèn luyện ra. Mục Vũ Phi chỉ dùng một quyền đánh vào bụng của Dương Hoa Phong, khiến cho anh ta bị đánh nằm ngã xuống đất, cuộn mình lại, trong miệng càng thêm kêu rên không thôi.
Mục Vũ Phi nâng váy lên, ngồi xổm người xuống nhìn Dương Hoa Phong, nói vẻ rất buồn bã: "Ông anh họ ngu dốt ơi, nếu như sau khi sự việc phát sinh ra, anh liền chất vấn đối với người em gái họ này, thì tôi sẽ giải thích với anh. Thế nhưng mà tâm tư của anh quá sâu, sau khi gặp được người phụ nữ kia suy nghĩ của anh liền trở nên đần độn, làm cho tôi không thể không vì đại nghĩa mà diệt thân. Anh có biết không, kỳ thực nhà họ Mục của tôi vốn thật tâm xem anh như một người thân trong gia đình. Thế nhưng mà anh lại luôn luôn quá mức tự ti và mẫn cảm, nên đã tự hủy đi bản thân mình."
Dương Hoa Phong nghe Mục Vũ Phi nói như vậy, trong mắt liền dấy lên niềm hi vọng, lôi kéo góc váy của Mục Vũ Phi, đau khổ cầu khẩn. Thế nhưng mà, tội chết của Dương Hoa Phong thì có thể miễn, nhưng tội sống của anh ta thì khó tha. Mục Vũ Phi bộp một cái liền đánh vào sau gáy của Dương Hoa Phong. Dương Hoa Phong còn chưa kịp kêu lên một tiếng, liền hôn mê bất tỉnh.
Liệt Dương đẩy cửa vào, lôi kéo tay cô sau đó liền thúc giục Mục Vũ Phi nhanh chóng rời đi một chút.
"Em vẫn còn chưa giải quyết xong mà." Mục Vũ Phi vùng thoát khỏi tay Liệt Dương, nhìn anh vẻ không hiểu.
"Những chuyện còn thừa lại ở đây cứ để đấy cho tôi giải quyết nốt! Em hãy mau đi đi! Ảnh tử vừa gọi điện thoại báo cho anh, nói Vũ thiếu đang đi đến đây rồi!"
Liệt Dương còn chưa kịp nói xong, Mục Vũ Phi đã vội vã đeo chiếc mặt nạ lên mặt, tiếp đó liền chạy đi như một làn khói. Nhưng mà không đợi cô chạy đi được mấy bước, Mục Vũ Phi đã lập tức có cảm giác được một luồng ánh mắt lạnh lẽo đang đánh giá cô. Mục Vũ Phi nhìn quanh trong hội trường, bên người nhóm công tử ca kia đều đang có oanh oanh yến yến vây quanh. Chỉ duy nhất có một người đàn ông mang trên mặt chiếc mặt nạ màu lam, hai tay đang khoanh lại trước ngực đang đứng tựa người ở bên cạnh cửa kia mà thôi. Mà nhìn thân hình của anh ta thực sự rất giống Vũ Thiên! Mục Vũ Phi chợt nhớ ra, thực muốn giơ tay lên tự tát cho mình một cái, bây giờ là lúc cô cảm khái hay sao? Hiện tại đã là thời khắc cô phải lựa chọn sẽ phải chết luôn, hoặc là sẽ chết về sau rồi !
Loại tụ hội tư nhân như thế này, những người tham gia đều là những người phong lưu quyền quý ở thành phố A. Đối với người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia, đã hấp dẫn rất nhiều phụ nữ tiến đến gần vẻ đầy hứng thú. Các cô giơ ly rượu bước đi đến bên cạnh người đàn ông kia, bộ ngực sữa để trần một nửa còn cọ cọ vào cánh tay anh như hữu ý như vô tình.
Trong lòng Mục Vũ Phi liền bốc hỏa, chỉ ngần ngừ một lát liền xông ra. Lúc này cô cũng đã quên rằng, nếu để cho Vũ Thiên túm được, cô hẳn là sẽ phải chết, sự thật này thực sự không thể nghi ngờ được. Mục Vũ Phi bước chân nhanh hơn bước đi đến bên người Vũ Thiên, ánh mắt cô nhìn giống như lưỡi dao sắc bén, xuyên thấu qua mặt nạ, bắn về phía Vũ Thiên.
Vũ Thiên cười khẽ lên một tiếng, cũng không để ý tới những người phụ nữ đang vây xung quanh mình, trực tiếp ôm lấy thắt lưng Mục Vũ Phi dẫn cô đến ban công ở bên cạnh.
"Muốn chết phải không? Không có việc gì anh liền đến để trêu hoa ghẹo nguyệt như thế hả?!" Mục Vũ Phi oán hận vươn tay ra nhéo vào hông của anh.
Vũ Thiên cúi người ghé vào ở bên tai Mục Vũ Phi, giọng nói lạnh lùng, khẽ hỏi: "Phu nhân cũng ăn mặc thành bộ dạng như thế này, lại còn xuất hiện ở trước mặt người đàn ông khác, khiến cho vi phu (*) làm sao có thể chịu nổi đây?"
(*) Vi phu: từ cổ. Cách nói tự xưng của người chồng
Mục Vũ Phi theo bản năng định trốn đi, nào ngờ Vũ Thiên lại khóa cô chặt chẽ ở trong ngực của mình, đến ngay cả một chút kẽ hở cũng đều không có. Mục Vũ Phi sờ sờ lên chiếc mặt nạ ở trên mặt, kiên trì hỏi: "Tiên sinh nhận lầm người chăng?"
". . . Em muốn chết như thế nào đây?"
Mục Vũ Phi vội vàng ôm lấy hông của Vũ Thiên, nhìn lại anh vẻ đáng thương tội nghiệp.
Vũ Thiên thở dài, liền giang tay ôm cả người Mục Vũ Phi vào trong ngực, có chút không vui, chất vấn lại Mục Vũ Phi: "Tại sao em cứ muốn tham dự vào chuyện này vậy? Không phải là anh đã nói với Liệt Dương chuyển lời thông báo cho em rồi, em không cần nhúng tay vào vụ này hay sao?"
"Liệt Dương là con trai trưởng của nhà họ Dương. Chỉ có anh ấy ra mặt, mới có thể có sức lực ngăn cản việc nhà họ Dương bắn ngược lại." Mục Vũ Phi cọ xát vào lồng ngực của anh, híp mắt hỏi, "Là người nào đã nói cho anh biết kế hoạch của em vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT