Mục Vũ Phi nghĩ đến Vũ Ngôn, trong lòng tê rần, vội hỏi: "Rốt cuộc là kẻ nào đã xuống tay với nhà họ Vũ vậy? Năm đó thời điểm Lương Ngọc Tường bắt cóc em đã từng nói có độc thủ ở phía sau màn! Em cho rằng là một người... Anh có đầu mối gì không?"

     Vũ Thiên cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Là cha của Lâm Uyển, Lâm Bình Sinh. Ông ta thế nhưng đã liên thủ với Vũ Phượng Kiều, Lương Ngọc Tường để đối nghịch với nhà họ Vũ của chúng ta. Còn có một người nữa, sợ là em không thể tưởng được đâu, chính là Dương Hoa Phong."

     Mục Vũ Phi ngây ngẩn cả người. Cha của Lâm Uyển chỉ là phó chính ủy, đến cùng là vì cái gì mà ông ta muốn đối nghịch với nhà họ Vũ tới cùng như vậy? Còn có, anh họ của cô nữa, Dương Hoa Phong kia cũng tham dự tiến vào như vậy, nguyên nhân là vì sao?

     "Phi Phi, Lâm Bình Sinh là cậu của Khang Từ! Em không có cách nào tưởng tượng được đâu, ông ta luôn luôn khắc sâu tình yêu thương đối với chị gái của mình. Nhưng mà năm đó chị gái của ông ta lại hi vọng sẽ được gả cho ba của anh. Cho dù chỉ làm người tình bí mật của ba anh, không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng được. Nhưng mà em cũng biết rồi đó, ba của anh chỉ một mực yêu mẹ anh mà thôi, căn bản là không cho chị gái của ông ta có cơ hội. Sau khi bà ta gả đến nhà họ Khang, sinh ra đứa nhỏ không lâu liền buồn bực mà chết rồi. Lâm Bình Sinh luôn luôn tìm cơ hội để trả thù nhà họ Vũ."

     "Vậy còn. . . Dương Hoa Phong thì sao đây?"

     "Anh ta yêu Lý Ngọc Thục."

     Mục Vũ Phi đã hiểu rồi. Năm đó Lý Ngọc Thục lòng dạ khó lường, Mục Vũ Phi cô chỉ là lên tiếng cảnh cáo liền ép cô ta chạy trốn tới bên cạnh người thân cũng có thế lực. Dương Hoa Phong hoàn toàn không hề biết đối với việc này, cũng hoàn toàn là đột ngột. Nhưng bởi vì Dương Hoa Phong yêu Lý Ngọc Thục đến phát cuồng, cho là Lý Ngọc Thục đã hành động cùng với Vũ Thiên. Chỉ là vài người bé nhỏ không đáng kể tụ hội lại ở cùng nhau như vậy, lại có một sức lực phá hoại thật kinh người. Nếu muốn giải quyết từng người từng người một như vậy thì cũng mất rất nhiều thời gian, cho nên, Mục Vũ Phi cô vẫn không thể về nhà.

     Trầm mặc thật lâu, sau đó Vũ Thiên đứng dậy lấy từ trong túi quần ra một cái thẻ ngân hàng, giao cho Mục Vũ Phi, nói: "Phi Phi, em cần phải đi rồi. Bên ngoài anh không có bố trí bất luận người nào trấn giữ. Những người được phái tới để giám sát xung quanh, anh  cũng đã giải quyết hết rồi. Chỉ khi em rời đi, đến ngay ngay cả anh cũng không biết em đang ở nơi nào, thì em mới có được sự an toàn nhất."

     Mục Vũ Phi cũng biết là trời sắp sáng rồi, cô phải mau chóng rời đi khỏi nơi này. Nhưng mà đang được làm ổ ở trong lòng Vũ Thiên như thế này, Mục Vũ Phi cũng thấy luyến tiếc, liền hỏi: "Anh không còn có cái gì muốn nói cùng em nữa sao?"

     Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nhéo một cái lên mặt cô nói như dặn dò: "Thông minh lên một chút, đừng có giống như heo thế chứ!"

     Mục Vũ Phi cực kỳ tức giận, cầm lấy chiếc gối đầu đập Vũ Thiên một hồi, sau đó liền tông cửa xông ra ngoài. Vũ Thiên cũng không đứng dậy, chính là cứ yên tĩnh nằm ở trên giường như thế. Vừa rồi có một khắc anh thật sự nghĩ không muốn quan tâm đến mọi chuyện nữa, cứ như vậy nhốt Mục Vũ Phi ở tại bên người mình.

     Khi Mục Vũ Phi về đến nhà liền gửi cho Lãnh Phong một tin nhắn, rồi sau đó liền chìm vào trong giấc ngủ say. Mục Vũ Phi hiểu rõ, Vũ Thiên cũng như cô, đều không muốn để cho đứa nhỏ đưa ra ngoài ánh sáng quá sớm, sẽ trở thành đối tượng khiến mọi người chú ý. Như vậy hai đứa nhỏ sẽ dễ dàng bị lâm vào trong vòng nguy hiểm hơn. Nhưng mà, điều làm cho Mục Vũ Phi cảm thấy tức giận chính là, Vũ Thiên kia lại nói cô là heo! Cô và anh, so ra thì ai mới là heo đây hả? Anh vậy mà ngay đến cả những  đứa  con của mình cũng không hề nhận ra!

     Chờ đến khi Mục Vũ Phi tỉnh ngủ rồi, thì chỉ thấy Lãnh Phong tọa đang ngồi ở trên ghế so pha xem tivi, không thấy bóng dáng hai đứa trẻ đâu cả. Mục Vũ Phi lấy cái thẻ ngân hàng đã được Vũ Thiên đưa cho, đưa lại cho Lãnh Phong. Cô ở ngồi ở bên cạnh Lãnh Phong vẻ rầu rĩ không vui, bắt đầu mở máy nói chuyện (nguyên văn: mở đài truyền bá).

     "A, trong cái thẻ ngân hàng này có bao nhiêu tiền vậy?"

     "Một ngàn tám trăm vạn đấy."

     "Cô đi bán mình đấy à?"

     "Tôi đi bán thận của mình rồi!"

     "Được rồi! Cô nói cho tôi biết mật mã của cái thẻ ngân hàng là bao nhiêu đi?"

     "Sinh nhật của tôi. . . Đại khái là thế. . ."

     Đường gân xanh trên cái trán của Lãnh Phong liền nổi lên giât giật. Người phụ nữ này nhìn thì có vẻ giống như rất khôn khéo, thế nhưng mà có đôi khi lại giống như người ngu ngốc thái quá vậy! Mục Vũ Phi cũng không quan tâm đến chuyện này lắm, hiện tại tràn đầy trong lòng cô, tràn đầy trong mắt cô, đều là Vũ Thiên. Mục Vũ Phi biết, Lâm Bình Sinh đã nén nhịn nhiều năm như vậy, bỗng chốc liền bạo phát ra ngoài như vậy, thì có thể thu thập khó khắn đến cỡ nào. Lại còn có Dương Hoa Phong, một người có liên quan đến cô nữa. Mục Vũ Phi cô không thể, không thể để cho Vũ Thiên phải lâm vào trong nguy hiểm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play