"Vũ Thiên. . ." Mục Vũ Phi khóc bò đi về phía Vũ Thiên. Thế nhưng mà thế nào Vũ Thiên lại càng ngày càng xa hơn. . .

     "Phi Phi, tỉnh lại đi!" Cố Tiểu Khê thấy Mục Vũ Phi ở trong mộng, miệng không ngừng nỉ non, còn gọi tên Vũ Thiên. Cố Tiểu Khê cũng không nhịn được mà chảy nước mắt, ra sức lắc lắc bờ vai của Mục Vũ Phi.

     Mục Vũ Phi dường như là nghe được tiếng gọi của Cố Tiểu Khê vậy, đột nhiên liền tỉnh lại. Cô ngắm nhìn bốn phía vẻ mờ mịt, chỉ thấy bốn phía là vách tường tuyết trắng, không phải là đang ở trong nhà của Lương Ngọc Tường. Sau khi nhìn đến Cố Tiểu Khê xong, nước mắt của Mục Vũ Phi còn chưa kịp khô, lại tiếp tục chảy xuống.

     "Vũ. . . Vũ Thiên. . ." Mục Vũ Phi nghẹn ngào nói không thành tiếng.

     "Phi Phi! Xem như chị đã tỉnh lại rồi! Chị đã hôn mê suốt một ngày một đêm rồi đó!" Cố Tiểu Khê lại lay lay bả vai của Mục Vũ Phi, nhưng mà trên gương mặt Mục Vũ Phi cũng đang đầy nước mắt.

     "Chị muốn. . . về nước, chị. . . phải trở về nước… Cho dù là có chết, thì chị cũng nhất định. . . phải trở về!" Mục Vũ Phi nằm ở trên vai Cố Tiểu Khê khóc lóc thảm thiết, trong nước mắt còn mang theo một chút vết máu. Cố Tiểu Khê kinh hãi lấy tay bịt chặt lấy mắt của Mục Vũ Phi, thế nhưng mà nước mắt của Mục Vũ Phi vẫn theo khe hở và đầu ngón tay của cô chảy xuống nhiều hơn.

     "Chị. . . Chị muốn. . . muốn được trở về nước. . ." Mục Vũ Phi hất tay Cố Tiểu Khê ra, vẻ mặt cầu xin, nói.

     "Cô không thể quay về được." Lương Ngọc Tường ở một bên lạnh lùng nói, "Cho dù là cô có chết, cũng không thể quay về nước được!"

     Cố Tiểu Khê giật mình quya sang nhìn Lương Ngọc Tường. Trong khoảng thời gian hơn một tháng tới nay, Cố Tiểu Khê vẫn luôn luôn chung sống cực kỳ tốt cùng với mấy người ở xung quanh, chính là đang phát triển hướng tới phương hướng tốt đẹp. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng vô tình của Lương Ngọc Tường, Cố Tiểu Khê lại phát hiện, cô thế nhưng chưa từng bao giờ hiểu biết hết về người đàn ông này! Cô cho là Lương Ngọc Tường chỉ là một người kỳ quái, bị vây hãm ở trong cừu hận không thể nào tự kềm chế được. Nhưng mà cô đã sai lầm rồi, Lương Ngọc Tường kia, vẫn luôn là một người lãnh huyết vô tình.

     Trong bụng lại dội lên một trận quặn đau. Mục Vũ Phi ôm bụng co rúc ở trên giường, miệng còn lầm bầm nói: "Về nhà. . . Tôi. . . phải về nhà. . ."

     Lương Ngọc Tường đứng ở trước mặt Mục Vũ Phi, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn cô nói: "Vũ Thiên đã chết rồi! Cho dù là cô có trở về cũng vô ích mà thôi! Nghe được Lương Ngọc Tường nói như vậy, Mục Vũ Phi giật mình nhìn sang anh ta, đột nhiên cô giống như bị phát điên lên vậy, cứ thế ôm lấy hai tai của mình kêu to: "Không! Không! Tôi không tin! Anh nói bậy, anh nói bậy!"

     "Tôi nói bậy sao?" Lương Ngọc Tường cầm lấy cổ tay của Mục Vũ Phi, bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào anh ta, "Cô cũng không làm được cái gì hết, cho đến một khắc cuối cùng kia, cô cũng không thể được ở bên cạnh hắn!"

     "Buông chị ấy ra!" Cố Tiểu Khê khàn giọng gào thét bổ nhào qua, muốn đẩy Lương Ngọc Tường ra. Nhưng mà Lương Ngọc Tường chỉ phủi tay một liền quăng luôn Cố Tiểu Khê sang một bên.

     Cố Tiểu Khê bị va đập mạnh, bị thương ở thái dương, máu tươi chảy ra ồ ồ. Thế nhưng mà Cố Tiểu Khê lại không vội lau sạch đi, mà cứ thế kêu gào: "Anh luôn luôn cho rằng người trong nhà tôi năm đó đã lợi dụng cha mẹ anh, sử dụng người xong liền không chút lưu tình nào đã  đẩy bọn họ sang cho thế lực đối địch của nhà anh. Sau này khi gia đình của tôi bị người ta làm phản, cha mẹ tôi bị chết thảm, anh đã cứu tôi nhưng lại giam giữ tôi, còn làm hỏng cả giọng của tôi, tôi đã từng bao giờ oán hận anh hay chưa? Tôi mang thai, anh đã ném tôi ở trong đống tuyết đông lạnh suốt hai giờ, tôi bị sảy thai, nhưng tôi cũng chưa từng oán hận anh hay chưa? Bởi vì tôi luôn luôn cảm thấy trong lòng anh vẫn còn có một chút thiện lương. Tôi luôn luôn mong mỏi anh có thể tốt lên, nhưng mà làm sao anh lại có thể gây tổn thương, làm hại Phi Phi như vậy? Anh còn có trái tim nữa hay không?"

     "Trái tim ứ?" Lương Ngọc Tường hừ lạnh một tiếng, "Trái tim của tôi đã sớm chết đi theo cha mẹ của tôi rồi."

     Cố Tiểu Khê nhìn lại Lương Ngọc Tường vẻ khó có thể tin nổi. Đột nhiên cô nở một nụ cười thê thảm, "Tôi đúng là đã tự mình đa tình rồi. Hóa ra là, tôi đã yêu một người căn bản là không xứng với tình yêu của tôi!"

     Thời điểm Lương Ngọc Tường nghe thấy Cố Tiểu Khê nói cô yêu mình như vậy, thế nhưng cả người anh ta chợt thấy kinh hãi và chấn động. Cho dù là như vậy, nhưng Lương Ngọc Tường lại vẫn cưỡng chế lại tình cảm trong lòng mình đang bốc lên, nắm giữ lấy người của Cố Tiểu Khê tàn nhẫn nói: "Cô yêu tôi sao? Cô xứng hay sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play