Mục Vũ Phi nhìn thấy bậc trưởng bối như thế không thể không thương tâm, cô xoay người muốn đi, Phương Gián lại nhanh chóng giữ Mục Vũ Phi lại, nhưng mà khóe miệng anh mấp máy nửa ngày cũng không biết phải biểu đạt như thế nào. Anh không có quá nhiều điều tra liền đã định ra đắc tội với Mục Vũ Phi rồi, lại còn cấu kết với người ngoài để thiết kế cô nữa. Không thể không nói Mục Vũ Phi đối với anh vẫn là cực kỳ quan tâm. Nếu như vấn đề của mình có thể xử lý được, cô liền tuyệt đối sẽ không để cho anh có quá nhiều gánh nặng. Mục Vũ Phi cũng không có làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng mà cô lại cảm thấy bởi vì chính mình mà nhà họ Phương đã phải chịu sự liên lụy, sau đó còn nghĩ cách để bồi thường cho nhà bọn họ. Điều này khiến cho Phương Gián làm sao mà chịu nổi đây?
Mục Vũ Phi hướng về phía Phương Gián lắc lắc đầu, cũng không nói. Năng gì thêm nữa. Phương Gián biết, những gì Mục Vũ Phi muốn nói cô cũng đã nói ra rồi. Giữa bọn họ, cả hai bên đều đã không còn thiếu nợ nhau nữa, cũng không có cái gì cần thiết liên quan đến nhau nữa.
"Nhưng mà, bây giờ em có thể đi nơi nào được đây? Tôi không thể để cho em cứ như vậy mà đi được!" Phương Gián không chịu buông tay. Anh đã bị lỡ mất một lần, không thể lại mắc thêm lỗi lầm lần nữa.
"Đây là số mạng thôi." Mục Vũ Phi dùng sức vùng thoát khỏi tay của Phương Gián, cười khổ mà nói, "Tôi không thích thiếu nợ người khác, hiện tại tôi cũng đã trả sạch rồi! Hãy để cho tôi đi thôi."
Phương Gián vẫn như cũ muốn đi ngăn cản Mục Vũ Phi. Kế hoạch của bọn họ chính là thời điểm động thủ tại nhà họ Vũ, thì cũng sẽ có người đi báo tin cho nhà họ Mục biết. Chiếu theo tính cách của ông cụ Mục mà nói, ở thời điểm biết được sự tình phát sinh, nhất định là ông cụ sẽ giận dữ không thôi, hận không thể đoạn tuyệt quan hệ cùng với Mục Vũ Phi. Phương Gián biết, Mục Vũ Phi hiện tại đã không có chỗ có thể đi nữa rồi.
Nhưng mà đột nhiên vẻ mặt của Mục Vũ Phi lạnh xuống, gắt gao nhìn lại anh, khí thế trấn áp người, khiến cho Phương Gián vô cách nào nhúc nhích nổi. Mục Vũ Phi thấy Phương Gián lo sợ không yên, không biết làm sao, trong lòng cô nổi lên một trận bi thương. Mục Vũ Phi trầm mắt xuống, xoay người tông cửa xông ra ngoài.
ngôn tình hài Mục Vũ Phi cuối cùng vẫn là dứt khoát bỏ đi rồi. Nếu như nói là Mục Vũ Phi đã đi rồi, còn không bằng nói là Mục Vũ Phi đã mất tích. Từ sau khi Mục Vũ Phi rời khỏi nhà họ Phương ra đi, thì cô tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian này vậy. Bất kể là ai đi tìm cũng đều không thấy cô đâu. Ông cụ Mục mới đầu là nổi giận, nhưng mà sau khi biết được cháu gái nhà mình sống không thấy người, chết không thấy xác, lửa giận lúc mới đầu sớm đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại có nỗi lo âu lẫn hối hận vô cùng tận. Ông cụ Mục đã đến gặp ông cụ Vũ i ầm ĩ một trận cực kỳ lớn, nói rõ cắt đứt tuyệt giao, cả đời không qua lại với nhau nữa.
Vũ Thiên vốn là quyết định sau khi công việc nào nên chuyển giao thì chuyển giao, công việc nào có thể đẩy về sau thì đẩy về sau, anh dự định vào ngày Lễ Tình nhân nào đó sẽ trở về nhà. Thế nhưng mà anh lại nhận được điện thoại của Phương Gián, nói là Mục Vũ Phi đã mất tích ở thành phố K. Vũ Thiên nóng ruột, vội vã trước tiên kết thúc công tác, đi suốt đêm đến nhà họ Phương ở thành phố K.
Vừa vào cửa Vũ Thiên liền nhìn thấy dì Trương nước mắt không ngừng rơi xuống, còn có vẻ mặt chán nản râu ria xanh rì đến không sao chịu nổi của Phương Gián
Phương Gián nhìn thấy Vũ Thiên, từ trong tròng mắt, nước mắt liền nhanh chóng chảy xuống, ảo não ôm đầu ngồi bệt ở dưới đất.
Vũ Thiên xông lên níu chặt cổ áo của Phương Gián, nghiến răng nghiến lợi rống hét: "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Phương Gián nước mắt tràn ngập trong tròng mắt, nghẹn ngào kể lại chuyện đã trải qua. Vũ Thiên kinh ngạc, lập tức bàn tay của anh đang lôi kéo cổ áo Phương Gián cũng đều buông lỏng ra. Vũ Thiên thất hồn lạc phách ngã ngồi ở trên ghế so pha, trong ngực giống như bị một mũi dao nhọn đâm xoáy vào vậy, cực kỳ đau đớn.
Vũ Thiên theo bản năng lắc lắc đầu nói: "Cô ấy sẽ không bỏ đi. . . Cô ấy đã đáp ứng ứng với tôi, dù có chuyện gì cũng sẽ đều chờ tôi trở lại giải quyết. . ."
Phương Gián nhìn thấy người anh em của mình đã kết bạn với nhau mười mấy năm qua thương tâm như thế, sự áy náy và tự trách trong lòng càng thêm sâu hơn. Anh nói với Vũ Thiên, cổ họng khản đặc: "Đều là tôi không tốt. . ."
Vũ Thiên vùng đứng dậy một quyền đánh vào trên mặt của Phương Gián, rống giận: "Chẳng lẽ cậu lại không biết cô ấy là hạng người như thế nào hay sao? Tôi đã giao cô ấy cho cậu, vậy mà cậu đã giúp tôi chăm sóc cho cô ấy chính là như vậy hay sao?"
Dì Trương nhìn thấy mấy người ytrer tuổi kia bởi vì sự tham lam nhất thời của chính mình mà trở mặt thành thù, khóc gục ở bên người Vũ Thiên, ôm lấy đùi anh, nói gần như cầu xin: "Cháu đừng nên trách Phương Gián có được hay không? Hãy trách dì đi! Trách dì Trương này đã già cả nên hồ đồ rồi… là dì Trương đã sai lầm rồi, cháu đừng nên trách Phương Gián nữa có được hay không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT