Vũ Thiên lo lắng bị kích thích quá mức, sẽ làm cho Mục Vũ Phi choáng váng vì kích động, anh vã vội nhéo nhéo lòng bàn tay cô.

     Trong nháy mắt Mục Vũ Phi liền phản ứng lại kịp rồi. Cô bụm mặt kêu rên, nói: "Xong rồi, hóa ra bản thân em đã sớm bị mất hết mặt mũi rồi !"

     Mục Vũ Phi cô quả thực là đã làm mất hết thể diện của nhà họ Mục rồi. Cô vậy mà lại bị người ta thiết kế lâu đến như vậy mà vẫn không biết. Hơn nữa còn để lộ ra bản tính dữ dội của mình, khiến cho mọi người vô vọng nhìn xem trò hay!

     Vũ Thiên không rõ chân tướng, rèn sắt khi còn nóng, nói đòi thưởng: "Em xem đi, anh đã đối xử với em thật tốt mà!"

     Mục Vũ Phi gắt gao nhéo lên mặt Vũ Thiên, miệng đầy ắp sự khổ sở, nói một câu nói cũng không nên lời. Người này còn dám nói là đối xử với cô tốt hay sao? Đây là loại ngụy biện tà thuyết gì vậy? Đang ở trước mặt tất cả mọi người trong nhà mình như vậy, lại nói cái gì mà "Ra giá" đi? Cô là hàng hóa hay sao? Đã thế lại còn dám cùng với người nhà cô để thiết kế cô nữa chứ, đã lừa gạt cô khiến cô chẳng biết gì suốt nhiều năm như vậy!

Khi Mục Vũ Phi còn đang ngây ngốc ở đó, Vũ Thiên thật sự là đã bị cô làm cho mơ hồ, người phụ nữ  này nghĩ muốn thế nào đây? Mình cũng đã bộc bạch ra hết toàn bộ gốc gác ra như vậy rồi, thế nào mà cô ấy vẫn còn tức giận như thế chứ? Vũ Thiên cũng nổi giận rồi! Anh vung tay của Mục Vũ Phi ra, ôm cô vào ở trong ngực, hôn lên cô.

     Mục Vũ Phi sửng sốt, theo bản năng liền phản kháng lại, nhưng mà lực đạo của Vũ Thiên thật lớn, không để cho cô tránh thoát. Thân thể của Mục Vũ Phi dần dần xụi lơ. Thời điểm thần trí của Mục Vũ Phi sắp sửa thoát ly khỏi đầu óc của cô, đứa nhỏ chợt giật mình cựa quậy gọi thần trí của cô quay trở về. Mục Vũ Phi há miệng ra sức hung hăng cắn vào đầu lưỡi của Vũ Thiên. Vũ Thiên bị ăn đau, một tay chế trụ nơi hông của Mục Vũ Phi, dùng ngón cái một tay kia lau khóe miệng một chút, nổi giận đùng đùng nhìn lại cô.

     Mục Vũ Phi phản ứng lại kịp. Nếu nói là nghe xong câu chuyện nói suốt nửa ngày kia của Vũ Thiên, cô bị không cảm động, thì như vậy chính là giả dối. Dù sao người đàn ông này thật sự đã yêu bản thân cô lâu như vậy, trong lòng của anh tràn đầy bản thân cô như thế. Hơn nữa, loại người luôn luôn kiêu ngạo như Vũ Thiên, có thể nói ra được những lời nói này, thực sự đã là cực hạn của anh rồi. Tuy rằng trong lòng Mục Vũ Phi vẫn cảm thấy đầy tức giận và uất ức, nhưng mà, dù sao hai người cũng là vợ chồng, cô cũng không thể nào ở trong tình thế Vũ Thiên bị yếu thế, đã biết sai lầm của mình rồi, lại còn mù quáng tiếp tục ép buộc anh nữa.

     "Là do em. . . do em phản xạ có điều kiện!" Mục Vũ Phi nói vẻ ngượng ngùng.

     Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào mặt Mục Vũ Phi, hận không thể ấn cô ở trên giường một chút, đánh cho cô một trận. Nhưng mà phụ nữ mang thai chính là lớn nhất, Vũ Thiên chỉ có thể nghiến răng nói ra vẻ hiểu ra rồi: "Vị rong biển sao? Anh còn tưởng rằng em thích vị tê cay kia chứ."

     Mục Vũ Phi tiện đà mặt xoẹt một cái liền đỏ rực lên.

     Hai người kết hôn gần một năm rồi. Đây chính là lần đầu tiên hôn nhân của họ gặp phải nguy cơ, nhưng cũng đã dễ dàng bị Vũ Thiên hóa giải được rồi. Bất quá cái giá mà Vũ Thiên phải trả cũng rất là lớn. Mục Vũ Phi không có việc gì sẽ lấy những lời mà anh đã nói ở nhà họ Mục ra để mà giễu cợt anh, dễ dàng có thể trêu chọc cơn giận của anh. Nhưng mà cũng thông qua việc này Vũ Thiên đã hiểu ra rằng, tuy rằng nhìn Mục Vũ Phi giống như là người tùy tiện, nhưng mà trong nội tâm của cô lại rất mẫn cảm và yếu ớt. Cô căn bản cũng không có kiên định và lòng tin có thể cùng trải qua cả đời cùng với Vũ Thiên anh. Một khi xuất hiện nhu cầu muốn cùng anh khơi thông tình huống, cô sẽ giống như con rùa vậy, sẽ núp ở trong mai rùa, để cho anh đi đoán, tự hiểu ra. Cô thà rằng lựa chọn phương thức làm tổn thương lẫn nhau, cũng không đồng ý trực tiếp mang trái tim bị thương tổn đặt ở trước mặt anh. Cô, đối với anh cũng không có lòng tin.

     Vũ Thiên nằm ở trên giường, ôm Mục Vũ Phi vào ở trong ngực, hỏi cô có chút bất đắc dĩ: "Anh rốt cuộc phải làm như thế nào, thì em mới có thể có chút tin tưởng đối với anh đây? Sợ là có một ngày, em có lẽ sẽ bởi vì một chút sự tình gì đó, sẽ rời bỏ anh mà mà đi?" Tất nhiên là đến lúc già.

     Mục Vũ Phi gật gật đầu, hướng về phía hạ thể của anh khoa tay múa chân một chút, âm trầm nói: "Nếu như lại còn xuất hiện loại tình huống này, em và anh liền ly hôn luôn! Bất cứ cái gì khác em đều không cần lấy, sẽ chỉ muốn đứa nhỏ cùng thứ gì đó trên người anh mà em thích nhất thôi!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play