Mục Vũ Phi nói không ra lời, cô cũng không biết phải an ủi Bạch Hiểu Hiểu như thế nào. Cô chỉ biết là, hết thảy những gì mà Bạch Hiểu Hiểu đã trải qua, từ đây trở về sau sẽ triệt để hỏng mất. Nhìn bộ dạng tiều tụy của Bạch Hiểu Hiểu, bàn tay của Mục Vũ Phi nắm chặt lại đến mức ngày càng trở nên trắng bệch ra.

     Bạch Hiểu Hiểu vừa khóc vừa cười, vừa nói chuyện hồi nhỏ của mình. Cô kể lại hồi nhỏ ba của cô đã mang cô đi chơi thả diều trên bãi cỏ, mang cô cùng đi câu cá. Thế nhưng mà ba ba vẫn luôn hận cô, hận cô khi sinh ra đã đoạt đi sinh mệnh mẹ của mình. Hận cô đã làm hại tánh mạngcủa người phụ nữ mà ông yêu nhất kia. Hóa ra, Bạch Hiểu Hiểu cô mới là người không nên tồn tại, chính là người dư thừa kia! Sự căm ghét của cha Bạch Hiểu Hiểu dành cho cô đã đến mức, không thèm quan tâm đến cô, một sinh viên vẫn đang học đại học!!!

     Cho đến khi Bạch Hiểu Hiểu đã phát tiết đủ rồi, nhìn cô  giống như một con búp bê bẳng vải rách tan hoang, nằm ở trên giường, ánh mắt trống rỗng bi thương.

     "Về sau này cậu có tính toán gì không?"

     "Tớ đã bị ba của mình từ bỏ rồi, tớ còn có thể như thế nào được nữa đây? Phi Phi, tớ nghĩ sẽ không đi học nữa. . ."

     Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, cẩn thận từng ly từng tí, nói: "Kỳ thực, tiền tớ có thể cho cậu mượn. . ."

     "Phi Phi!" Bạch Hiểu Hiểu nắm giữ tay của Mục Vũ Phi, trong nháy mắt nước mắt liền chảy xuống, "Cậu đừng làm tổn thương chút cuối cùng của tớ!"

     Mục Vũ Phi hung hăng cắn chặt răng. Cô lắc lắc bờ vai của Bạch Hiểu Hiểu, rống lên: "Bây giờ cậu muốn để cái bộ dạng này của mình để cho ai xem đây? Tớ nói cho cậu biết, tiền của tớ cậu có muốn hay không, thì cũng phải muốn, hiểu chưa? Tiền kia của tớ cũng không phải do trận gió to nào đó thổi tới! Về sau này, cho dù có phải bán thận thì cậu cũng phải trả lại tiền cho tớ. Hiện tại thì cậu hãy sống ra hồn người thật tốt cho tớ!"

     Một sợi dây cung cuối cùng căng thẳng trong đầu Bạch Hiểu Hiểu, rốt cuộc cũng đã bị đứt đoạn rồi. Bạch Hiểu Hiểu bụm mặt kêu khóc, khóc lóc, kể lể về nỗi thống khổ cùng khi bị mất đi người cha, oán hận bi ai vì bị người thân ruồng bỏ.

     Đợi đến khi Bạch Hiểu Hiểu đã ngủ thiếp đi, Mục Vũ Phi đi ra bên ngoài cửa bấm số điện thoại của Liệt Dương. Cô cũng biết Bạch Hiểu Hiểu sẽ không đi đến công ty của cô để đi làm, cũng sẽ không chịu đi ở căn phòng mà Mục Vũ Phi cô sẽ thuê cho Bạch Hiểu Hiểu ở. Bởi vì Bạch Hiểu Hiểu này chính là một con người quật cường như vậy. Cho nên Mục Vũ Phi đã nói với Liệt Dương, để cho anh đi tìm một căn phòng trọ không đến nỗi tệ lắm để ở, dàn xếp một công việc  không nặng nề lắm để cho Bạch Hiểu Hiểu làm việc cho khuây khỏa.

     Liệt Dương bực tức suốt cả buổi. Anh cũng đâu phải là người quá rảnh rỗi đâu chứ! Anh biết đi đâu để mà tìm được phòng ở không đến nỗi tệ lắm, tìm một công việc không sai biệt lắm, nhưng lại phải không để cho người ta bận tâm, không làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của người ta? Dây dưa suốt cả buổi, Liệt Dương cúp điện thoại, cũng mất nửa giờ đi xe ô tô xe tới trường học. Anh đến nơi, cũng không nói một lời nào, lập tức liền mang tất cả hành lý của Bạch Hiểu Hiểu vẫn còn chưa mở ra, ném hết vào cốp xe ở phía sau. Sau đó anh bế Bạch Hiểu Hiểu lên, bộ pháp vững vàng, đi xuống lầu.

     Nhìn lại xung quanh, tuy rằng vẫn còn chưa khai giảng, nhưng mà cũng đã có tốp năm tốp ba sinh viên về nhập trường rồi. Các nữ sinh nhìn thấy dung nhan tươi mát tuấn dật của Liệt Dương liền xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt trần trụi đánh giá anh.

     Liệt Dương bị mọi người nhìn như vậy, gân xanh trên cái trán cũng nổi lên, càng tăng nhanh bước đi của mình, đặt Bạch Hiểu Hiểu nằm nghỉ ở trên ghế sau. Mục Vũ Phi đi theo Liệt Dương vẻ hồ nghi, mở cửa xe ngồi ở vị trí ghế trước. Liệt Dương quay đầu nhìn nhìn lại nhóm sinh viên nữ đang dáo dác, thò đầu thò cổ ra nhìn ngó, cả người tỏa ra luồng khí lạnh buốt, vội vã mở cửa xe ra, phóng đi mất.

     Đây là lần đầu tiên Liệt Dương làm việc không báo cáo kết quả cho Mục Vũ Phi. Cho nên Mục Vũ Phi thực sự không thể nào tưởng tượng được, quả thực không thể tưởng tượng được. Không thể tưởng tượng đến việc cô không được mở miệng ra hỏi, "Anh sẽ không nghĩ thừa dịp tôi không biết liền bán cô ấy đi làm nữ nô đấy chứ?"

     Liệt Dương gân xanh lại bật lên trên trán rồi. Anh đạp một cước xuống chân ga, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn sang Mục Vũ Phi: "Cô nói điều kiện rất cự kỳ hà khắc như vậy. Nhưng mà tôi vừa vặn đang thiếu một nữ giúp việc, cô ấy quét dọn phòng ở cho tôi, tôi sẽ không thu tiền thuê nhà của cô ấy là được. Còn có, đến công ty của cô nữa."
     Mục Vũ Phi ngơ ngác xuống xe, đi vào văn phòng. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy trong chuyện này có cái gì đấy không đúng lắm. Ý tứ của Liệt Dương nghĩa là, phòng ốc của anh không đến nỗi tệ lắm, ừ, đúng là không tệ lắm thật! Nó là một cái biệt thự nhỏ; công việc mà Liệt Dương tạo cho Bạch Hiểu Hiểu cũng không đến nỗi tệ lắm! Quả thật, nữ giúp việc. . . Nhưng mà Mục Vũ Phi thế nào lại cảm thấy giống như là Liệt Dương đang tìm người vợ cho mình vậy? ! Mục Vũ Phi lo sợ bất an, lấy điện thoại di động ra, nghĩ muốn quay số điện thoại của Liệt Dương, nhưng lại không dám gọi đi. Liệt Dương rõ ràng tâm tình không được tốt lắm. Thế này không phải là bản thân cô đã đưa Bạch Hiểu Hiểu vào trong hang sói hay sao!

     Mục Vũ Phi bi phẫn rồi.

     Sự tình kỳ thực so với sự tưởng tượng của Mục Vũ Phi thì lại đơn giản hơn. Liệt Dương đưa Bạch Hiểu Hiểu tới căn biệt thự nhỏ của mình. Ôm thân mình bé bỏng của Bạch Hiểu Hiểu lên, Liệt Dương liền có chút không thể tin được, thế nào mà lại còn có một cô gái nhẹ như vậy kia chứ! Thực có cảm giác tựa như chỉ cần một trận gió thổi đến đều có thể thổi bay cô gái này đi được vậy! Liệt Dương bố trí để Bạch Hiểu Hiểu ở trong một gian phòng ngủ ở lầu hai. Vốn dĩ anh đã định rời đi, thế nhưng khi nhìn dung nhan tiều tụy của Bạch Hiểu Hiểu khi ngủ, Liệt Dương lại có chút nỡ dời bước ra đi.

     Khi Bạch Hiểu Hiểu...tỉnh lại thì đã là đêm khuya rồi. Cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, gường mặt được ánh trăng chiếu vào đen tối mông lung không rõ. Bạch Hiểu Hiểu hét lên một tiếng, ôm chăn lăn ngay xuống giường.

     "Anh là ai?" Bạch Hiểu Hiểu hỏi giọng run run.

     Liệt Dương thấy Bạch Hiểu Hiểu đã tỉnh, liền dụi tắt thuốc lá, chậm rãi xoay người lại, nói: "Mục Vũ Phi đã bảo tôi thu xếp cho cô. Lúc này Bạch Hiểu Hiểu thực sự cảm giác đầu óc của mình hiện quá vô dụng rồi. Cô nghi ngờ hỏi: "Cô ấy đã bán tôi cho anh làm nữ nô rồi hả ?"

     Liệt Dương lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Anh nỗ lực giữ vững giọng nói vững vàng, nhưng trong giọng nói kia, thế nào cũng cảm giác thấy có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi: "Cô ăn ở chỗ này của tôi, giúp tôi quét dọn lau chùi nhà cửa, như vậy sẽ không cần phải trả tiền thuê nhà cho tôi nữa."

     Bạch Hiểu Hiểu gật gật đầu, ngược lại vừa buồn căm phẫn, nói "Nghĩa là Mục Vũ Phi đã bán tôi cho anh để làm nữ nô rồi !"

     Liệt Dương rốt cục không nhịn được, anh gào thét lên đầy phẫn nộ: "Hai người các cô, ở trong cái đầu kia có hay không vậy, hả? Nghĩ ngợi cái gì toàn là những chuyện lộn xộn này nọ gì không vậy chứ! Còn cô nữa, cô gái ạ, chẳng lẽ ngay đến nữ giúp việc và nữ nô cô cùng không thể nào phận định được cho rõ ràng hay sao? !"

     Xã giao trước sau như một, đều nhàm chán như nhau. Mục Vũ Phi sắp muốn ngáp rồi, bất quá chỉ có thể ở tự đánh ở trong nội tâm. Vũ Hạo Dân lại một lần nữa được sung vào làm nhân vật thị vệ. Bất quá anh đã có chút không yên lòng. Mục Vũ Phi cũng không nói ra, thậm chí không thèm bận tâm, cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ và có chút mờ ám...

     Thượng Duyên nhìn thấy nụ cười tươi tràn ngập mưu mô kia của Mục Vũ Phi, thì có chút không rét mà run. Hóa ra còn có loại người đơn thuần trong trắng như Vũ Hạo Dân này sao! Thật sự, không biết chàng trai trẻ đáng thương này đến khi nào mới có thể phát hiện được cái đuôi nhỏ của ác ma Mục Vũ Phi này.

     "Đã vào mùa đông lạnh lẽo thế này, cậu cũng đừng có mặc kiểu váy áo để lộ chút vai ra thế này nữa! Thật, cậu cũng không biết tự chăm sóc cho thân thể của mình thế nào cho tốt." Thượng Duyên cau mày, choàng thêm cho Mục Vũ Phi chiếc áo choàng.

     Vũ Hạo Dân nghe thấy Thượng Duyên nói như vậy cũng liền có phản ứng. Anh đi lại gần, vội đỡ Mục Vũ Phi ngồi xuống ở trên ghế so pha. Từ khi Mục Vũ Phi mang thai đến giờ, thân phận của Mục Vũ Phi thật sự giống như là đồ quốc bảo của đất nước vậy! Ai dám gây ra cho Mục Vũ Phi một chút khó chịu hoặc là làm cho cô tâm tình sút kém, Vũ Thiên thật sự giống như là nổi trận cuồng phong vậy.

     "Chị dâu à, chị muốn ăn cái gì? Để em đi lấy cho chị ăn."

     "Kem."

     ". . ."

     Thượng Duyên thấy Mục Vũ Phi tỏ ý ức hiếp người khác như vậy, không nén nhịn không được, liền lên tiếng nói giải vây: "Tùy tiện lấy cho cô ấy một chút thịt là được rồi."

     Vũ Hạo Dân cảm kích nhìn Thượng Duyên một cái, đứng dậy đi đến khu để đồ ăn.

     "Đúng rồi, tớ nghe nói Bạch Hiểu Hiểu đã thôi học?"

     Mục Vũ Phi nhíu nhíu đầu mày, kể lại chuyện của Bạch Hiểu Hiểu. Thượng Duyên nghe xong liền thổn thức không thôi. Cô lại hỏi tình hình gần đây của Bạch Hiểu Hiểu như thế nào. Sắc mặt của Mục Vũ Phi càng thay đổi, cố lấy   dũng khí cầm lên điện thoại, bấm số điện thoại của Bạch Hiểu Hiểu.

     "Đáng chết Mục Vũ Phi! Cậu đã tìm cho tớ một nơi nào thế này, hả? Liệt Dương chính là một ông chủ dữ dội điên cuồng thích ở trần! Mỗi ngày đều chỉ mặc đúng một cái quần lót đi lại ở trong nhà …! BLABLABLA. . ."

     Mục Vũ Phi cầm điện thoại để xa ra một chút! Cái giọng nói đạt đến độ Đề xi ben cao thế này làm cho lỗ tai của cô sinh đau. Bất quá nghe được giong nói sinh long hoạt hổ của Bạch Hiểu Hiểu như vậy, Mục Vũ Phi coi như là đã an tâm. Đợi đến khi phía đối diện âm thanh đã nhỏ đi một chúy, Mục Vũ Phi mới chậm rãi hỏi: "Vậy cậu nhìn dáng người của anh ấy, cảm thấy được chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play