Cái này căn bản không phải Nghiêm Thấm viết.
"Bản kiểm điểm này.....là ai đưa cho chủ nhiệm?" Quý Hậu cầm lên và nhìn một cách thản nhiên, như là thuận miệng hỏi.
Chủ nhiệm Lý nhìn hắn lười nhác đứng cạnh, thổi râu trừng mắt: "Đứng ngay ngắn cho tôi!"
Mùa cà lơ phất phơ cười cười, đứng ngay ngắn.
Chủ nhiệm Lý đập bàn phát ra tiếng động lớn: "Cậu và Nghiêm Thấm cùng viết bản kiểm điểm, của cậu đâu?!"
Quý Hậu cười lưu manh hỏi: "Đúng a, bản kiểm điểm của em đâu, sao lại chỉ có của mình Nghiêm Thấm."
Chủ nhiệm Lý quát: "Cậu đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Thẩm Dịch An còn bỏ đi bản kiểm điểm của cậu?!
Quý Hậu xoa xoa khuôn mặt bị phun nước miếng, lui về phía sau một bước, cúi đầu, tâm tư thăng trầm: Cho nên bản kiểm điểm này là Thẩm Dịch An viết.
Ha—
Nhìn không ra tên tiểu tử mặt liệt còn có trò này.
Chủ nhiệm Lý vẫn tiếp tục ân cần dạy bảo hắn, miệng lưỡi lưu loát không biết mệt mỏi, còn cầm ly trà bên cạnh uống cho nhuận giọng rồi tiếp tục. Thấy bộ dáng cúi đầu sám hối, trong lòng mới cảm thấy thoải mái chút, tận tình khuyên bảo: "....Tôi nói thế này, cũng vì muốn tốt cho cậu, ba của cậu...."
Quý Hậu đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt lưu manh mang theo tia lạnh lẽo: "Chủ nhiệm Lý nếu dạy dỗ xong rồi, em trở về lớp học."
Chủ nhiệm Lý dừng lại một chút, thở dài một hơi, xua xua tay: "Ngày mai nộp bản kiểm điểm cho tôi."
Quay lại lớp học, Nghiêm Thấm gửi tin nhắn cho hắn dò hỏi chuyện bản kiểm điểm là như thế nào.
Quý Hậu: Không biết.
Nghiêm Thấm: ?
Quý Hậu: .
Nghiêm Thấm mắt nhìn điện thoại, lại khó hiểu nhìn Quý Hậu, hắn ta thế nào không nghịch điện thoại, mà lại...đọc sách?
Kinh ngạc cũng không riêng gì Nghiêm Thấm, Hầu Tử và Vương Quan Vũ thấy Quý Hậu ngồi học thì mỗi người một sắc mặt, giống như nhìn thấy mặt trời mọc từ phía Tây.
Tan học, Quý Hậu nói mời bọn họ ăn nướng BBQ.
Hầu Tử cùng Vương Quan Vũ hoan hô nhảy nhót: "Tạ Quý ca."
Nghiêm Thấm: "Các cậu đi đi, tôi trọ ở trường, phải điểm danh."
Cả ba người nhìn về phía cô: "Cậu trọ ở trường? Chơi cái trò gì vậy?"
Trọ ở trường thường là nhà xa, hoặc không muốn đi đường bị chậm trễ, cả hai lý do đều không phải, ở cái gì mà trọ?
Quý Hậu: "Nếu cậu muốn dọn từ Thẩm gia ra ngoài có thể ở phòng nhỏ." Đó là căn cứ địa bí mật của bốn người bọn họ.
Nghiêm Thấm lắc đầu: "Nói ra khả năng các cậu sẽ không tin, tôi đây là muốn học tập chăm chỉ."
Hầu Tử, Vương Quan Vũ: "...."
Quý Hậu nhìn cô mấy giây: "Thật sự không có việc gì?"
Nghiêm Thấm đeo cặp: "Thật, đi thôi."
Trở lại phòng ký túc xá, những người kia vẫn còn chưa trở về, Nghiêm Thấm nằm trên giường, đeo tai nghe, đây là ngày đầu tiên cô ở lại đây, vẫn chỉ dọn mỗi giường, không có trải chăn, quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng chưa sắp xếp lại.
Chờ những người khác trở về, Nghiêm Nhạc Nhạc không nhìn thấy Nghiêm Thấm nằm trên giường, còn tưởng rằng cô không trở lại, nhấc chân đá vali trên mặt đất vào góc tường.
Vali vốn không khoá, lại bị đá như vậy, tất cả đồ đạc bên trong đều rơi ra.
Dương Nghệ nhìn hành động của cô ta bị hoảng sợ, Nghiêm Thấm đang nghe nhạc lơ mơ sắp ngủ cũng bị tiếng động này đánh thức, ngồi dậy nhìn hành lý của mình rơi đầy đất.
Dương Nghệ nhìn bóng đen nằm trên giường: "Nghiêm, Nghiêm Thấm."
Nghiêm Thấm liếc mắt nhìn Nghiêm Nhạc Nhạc, leo từ giường trên xuống, "Cậu làm?"
Nghiêm Nhạc Nhạc có chút chột dạ, nhưng không có một chút ý tứ muốn xin lỗi: "Là tôi làm thì sao?"
Nghiêm Thấm mặt vô cảm nhìn thẻ thông tin được dán trên giường, tìm được giường của Nghiêm Nhạc Nhạc, sau đó—
"Nghiêm Thấm cậu làm gì vậy?! Đấy là đồ của tôi!"
Nghiêm Nhạc Nhạc thất thanh hét chói tai, mắt Nghiêm Thấm đến cả chớp cũng không thèm, đem đồ vật trên bàn của cô ta ném toàn bộ xuống đất.
Ký túc xá nữ vẫn luôn an tĩnh giờ có tiếng hét và âm thanh đồ vật rơi hết lần này tới lần khác, mọi người tụ tập bên ngoài tò mò nhìn vào.
Nghiêm Nhạc Nhạc nhìn đồ của mình bị Nghiêm Thấm ném xuống, nhào lên ý muốn đánh cô, vào lúc cô ta nhào tới, Nghiêm Thấm dứt khoát duỗi chân đá cô ta một cái. Nghiêm Nhạc Nhạc chỉ có thể coi là gối thêu hoa*, sao có thể như Nghiêm Thấm ở bên ngoài thực chiến kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã bị ấn trên mặt đất.
*Gối thêu hoa: Tú chẩm hoa đầu: Có thể hiểu là bình hoa di động. Cre: hatdao3quatao.wordpress.com
"Đừng chọc tới tôi, nghe hiểu không?"
Từ Tư Nam có quan hệ thân thiết với Nghiêm Nhạc Nhạc, đúng lúc gọi giáo quản tới, "Lão sư, chính là cô ta, Nghiêm Thấm cô ta đánh người."